"Nhất Trần, anh..." Thời Diệc Nam mở miệng, âm thanh tắc nghẹn khàn khàn phát ra từ cuống họng, như con thú bị nhốt trong lồng đang vô lực giãy giụa.
"Không phải là em thật sự muốn chết đâu." Bạch Nhất Trần ngắt lời hắn. Anh ngửa đầu nhìn Thời Diệc Nam, trên gương mặt chỉ có nụ cười dịu dàng, "Chẳng qua là đoạn thời gian đó tâm trạng em không quá tốt, đầu óc hơi hỗn loạn."
"Em biết nhất định anh sẽ trở về. Em còn muốn ở bên anh thật lâu... sao sẽ cam lòng chết đi chứ?"
Đến câu sau, giọng nói của Bạch Nhất Trần càng lúc càng nhẹ, giống như đang lầm bầm lầu bầu.
Thời Diệc Nam ghìm vòng eo của anh, dùng sức mạnh đến nỗi khiến Bạch Nhất Trần hơi đau, nhưng anh vô cùng hưởng thụ cảm giác được hắn ôm chặt trong ngực như vậy.
Bạch Nhất Trần vốc một ít nước ấm hắt lên mặt, cảm khái nói: "Nước nóng thật thoải mái... Nếu về sau chúng ta cũng có thể thường xuyên đi chơi thế này thì tốt."
"Sẽ." Thời Diệc Nam cầm tay anh, cầm rất chặt, "Chúng ta sẽ luôn bên nhau."
Lời ngon tiếng ngọt của Thời Diệc Nam giống như là mua không cần tiền, không hề quý giá. Bạch Nhất Trần lắng nghe, chỉ nhếch môi. Anh không muốn nghe mấy thứ này, điều anh muốn chính là cam kết của Thời Diệc Nam.
Vì Thời Diệc Nam không phải là kẻ dễ dàng đưa ra cam kết, nhưng nếu hắn có hứa hẹn thì sẽ nhất định làm được.
Khi còn trẻ, Bạch Nhất Trần không hiểu, cảm thấy hai người đàn ông bên nhau cũng không cần hứa hẹn gì. Tuy rằng bản thân anh là một người cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn, nhưng anh nguyện ý tin tưởng tất cả mọi lời Thời Diệc Nam nói. Mãi đến khi bọn họ chia tay, Bạch Nhất Trần mới bỗng phát hiện, từ đầu tới cuối Thời Diệc Nam đều chưa từng hứa là hắn sẽ không rời đi.
Anh rũ mi nhìn mặt nước bốc hơi, nhẹ giọng hỏi: "Ngộ nhỡ có người ngăn cản chúng ta bên nhau thì sao?"
"Ai sẽ ngăn cản chứ?" Thời Diệc Nam nói, "Không ai có thể tách chúng ta ra."
Bạch Nhất Trần nói: "Lúc sáng anh còn nhắc tới cô đấy. Cô vẫn luôn không thích em. Anh về tìm em, chắc bà ấy sẽ không vui lắm nhỉ?"
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhất Trần "mách lẻo". Trước kia, bất luận Diệp Uyển Hương đối xử với anh thế nào, anh cũng vẫn sẽ nói đỡ cho bà —— vì anh tôn trọng bà.
Tôn trọng một người mẹ.
Nhưng những câu nói kia của Diệp Uyển Hương đâm vào tim anh, Bạch Nhất Trần khổ sở vô cùng. Anh nhất thời nhớ tới một kẻ thù như Diệp Uyển Hương, Diệp Uyển Hương không để anh dễ chịu, anh cũng sẽ không để bà thoải mái.
Song Thời Diệc Nam lại cảm thấy khá vui vẻ, nói: "Không cần chú ý đến bà. Bà nghĩ thế nào là chuyện của bà, không liên quan đến chúng ta."
"Không ai có thể tách chúng ta ra." Người đàn ông luôn lạnh lẽo cứng rắn lại đang dùng giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng nhất thì thầm bên tai Bạch Nhất Trần, "Anh cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em..."
Đêm nay bọn họ ở lại khách sạn này. Có lẽ vì buổi tối làm tình sảng khoái tràn trề, nên dù Bạch Nhất Trần chưa uống thuốc, anh vẫn mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp. Sáng hôm sau, anh tỉnh lại trong nụ hôn triền miên dịu dàng của Thời Diệc Nam.
Anh cảm thấy Thời Diệc Nam hứng thú bừng bừng, nhưng việc lăn giường vào hôm qua hoàn toàn là ngoài ý muốn. Bây giờ anh vẫn giống lúc thường —— không cứng lên nổi.
Không thể nào lại đi ngồi tháp rơi tự do chứ hả?
Bạch Nhất Trần hơi đau đầu, đang suy tư nên làm sao uyển chuyển từ chối Thời Diệc Nam. Nhưng một giây sau, điện thoại của anh vang lên.
Cuộc gọi là của Đường Ất, nói rằng có người muốn mua tranh của anh, xin gặp anh để thương lượng về nội dung và ít chi tiết nhỏ trong tranh.
Đây thực sự là một cái cớ hoàn mỹ. Sau khi cúp điện thoại, Bạch Nhất Trần bày ra bộ dáng áy náy khó xử, nói với Thời Diệc Nam: "Diệc Nam, có người muốn mua tranh vẽ của em. Em phải tới phòng tranh một chuyến".
"Được thôi". Thời Diệc Nam không nghĩ ngợi gì mà xuống giường. Hắn tìm kiếm quần áo ném loạn trên đất, giũ thẳng chúng nó rồi đưa cho Bạch Nhất Trần.
Bạch Nhất Trần thấy kỳ quái tại sao Thời Diệc Nam lại dễ nói chuyện như vậy. Mà kỳ thực Thời Diệc Nam vốn không có ý định lại làm gì anh, hắn vẫn nhớ tới sức khỏe của Bạch Nhất Trần. Chẳng qua là sáng sớm tỉnh dậy thấy bộ dáng Bạch Nhất Trần ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, hắn nhất thời động tình không nhịn được, những cũng chỉ muốn hôn anh mà thôi.
Trải qua một buổi tối lắng đọng lại, tâm trạng của Thời Diệc Nam bình phục chút. Hắn muốn ở bên Bạch Nhất Trần nhiều thêm: "Hôm nay anh cũng không đi làm. Để anh đưa em tới phòng tranh nhé?"
Bạch Nhất Trần vừa định đồng ý, lại bỗng nhớ hôm nay là cuối tuần, người em trai Thời Diệc Minh của Thời Diệc Nam rất có khả năng cũng sẽ tới phòng tranh tìm anh. Nếu hai người gặp nhau...
Anh và Thời Diệc Nam vừa trải qua một buổi đêm tình nồng ý mật, nếu vào hôm sau bị Thời Diệc Nam phát hiện anh quen con riêng mà hắn ghét nhất, e rằng hắn sẽ ghen tỵ đến mức giết chết anh trên giường mất.
"Em..." Bạch Nhất Trần mới há mồm, điện thoại của Thời Diệc Nam đã đúng lúc vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!