Chương 30: (Vô Đề)

Nhân viên chỉ nghĩ rằng Thời Diệc Nam quá căng thẳng, dù sao bọn họ đã gặp nhiều người như thế. Trước đó có cô gái vừa lên đã run chân, sau khi xuống thì nôn đến mức hôn mê, hay có người cao to cường tráng ôm bạn mình khóc ròng ròng. Cho nên người luôn nắm tay bạn như Thời Diệc Nam cũng không kỳ quái.

Cạnh hai người bọn họ còn có một đôi tình nhân, người nam đã khóc lên, nói với người nữ: "Vợ ơi, anh mua son cho em, mua váy cho em, chúng ta đừng chơi cái này nữa có được không? Anh sợ độ cao..."

"Có gì phải sợ chứ. Anh sợ thì cầm tay em đi". Trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô gái không hề có vẻ sợ hãi, còn vô cùng hưng phấn. Cô vỗ vỗ bàn tay của bạn nam đầy an ủi, "Anh nghe lời, chúng ta chơi xong cái này, lại đi chơi xe lao vào mây xanh. Lúc về em mua giày chơi bóng cho anh!"

Bạn nam: "..."

Những người trên tháp rơi tự do nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì không nhịn được bật cười. Bạch Nhất Trần nghe vậy cũng cười cười. Anh cúi đầu nhìn Thời Diệc Nam vẫn luôn nắm chặt tay phải của mình, hỏi hắn: "Anh cũng sợ ngồi cái này à? Sao vẫn luôn nắm tay em?"

Thời Diệc Nam nghe thanh âm của Bạch Nhất Trần, mới dần phục hồi tình thần từ trong ngơ ngẩn. Hắn co năm ngón tay đang cầm chặt tay Bạch Nhất Trần, nhẹ giọng nói: "Anh không sợ."

Bấy giờ, tháp rơi tự do đã khởi động, chậm rãi nâng lên cao. Độ cao tổng cộng khoảng tám mươi mét, tầm một toàn nhà ba mươi tầng. Nó nâng cao đến một nửa đã gần như có thể thu hết quang cảnh công viên trò chơi Nam Thành vào đáy mắt.

Ngón tay Bạch Nhất Trần giật giật. Anh nắm chặt lại tay Thời Diệc Nam, giọng nói rất khẽ: "Nhưng em hơi sợ..."

Có điều xung quanh họ có không ít người đang gào thét ầm ĩ, nam sinh sợ hãi lúc trước cũng đang kêu to, âm thanh át đi tiếng Bạch Nhất Trần.

Khi lên tới điểm cao nhất, Bạch Nhất Trần nghiêng đầu ngắm Thời Diệc Nam, mà vừa vặn Thời Diệc Nam cũng đang nhìn anh, nên anh mới nâng mắt lên đã rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Thời Diệc Nam.

Đôi mắt đen tối tăm u ám, giống như tất cả ánh sáng đã bị giấu kín, bất kỳ vật gì cũng không thể trốn chạy, cho nên Bạch Nhất Trần không thấy bóng hình của mình ở bên trên.

Trái tim của anh điên cuồng đập bịch bịch, tốc độ kia đã gấp đôi bình thường, đập đến mức dường như xương sườn cũng đau theo. Không biết là vì sợ hay vì khẩn trương, Bạch Nhất Trần nhắm mắt lại.

Song anh lại trông thấy bóng dáng mình.

Anh nằm trên sàn nhà, bốn phía là dòng máu đỏ tươi, cực kỳ giống khóm hoa hồng trong sân nhà anh.

Nhưng người nằm ở nơi đó vốn nên là mẹ anh, người phụ nữ nhảy lầu ấy —— bóng dáng anh trùng điệp với thi thể bà. Sau vài lần biến hóa, khuôn mặt bà thành khuôn mặt anh.

Bạch Nhất Trần hít sâu một hơi, đôi môi run rẩy, bàn tay siết chặt tay Thời Diệc Nam.

Anh thật sự sợ hãi. Bình thường đi thang máy, cảm giác mất trọng lực thoáng chốc đã làm anh cảm thấy choáng váng buồn nôn, càng khỏi nói là hiện tại. Thậm chí anh cũng không dám mở mắt nhìn mặt đất dưới chân. Nhưng nếu phải đi về —— hoặc là nói, đi ngang qua chỗ anh và Thời Diệc Nam từng ở, thì anh nhất định phải ngồi lên tòa tháp rơi tự do này.

Tháp tạm dừng một lát trên khoảng không tám mươi mét, rồi gia tốc rơi xuống đất dưới tác dụng của trọng lực.

Trong tiếng thét chói tai của đám người xung quanh, Bạch Nhất Trần cảm giác dòng máu của mình đang sôi trào, trái tim đập bịch bịch bịch trong lồng ngực, giống như một giây sau sẽ vỡ tan vì phấn khởi.

Anh vốn phải sợ hãi trong cảm giác không trọng lực làm anh mơ màng muốn ói này, nhưng Thời Diệc Nam vẫn luôn nắm chặt tay anh. Hắn không rít gào như người chơi khác. Dù hắn đang thét to, nhưng là hắn đang la lớn với Bạch Nhất Trần: "Đừng sợ —— anh ở đây!"

Bạch Nhất Trần nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói của hắn, thế giới dường như yên tĩnh lại trong nháy mắt, chỉ có thanh âm của Thời Diệc Nam vang vọng khắp máu xương của anh. Lệ tràn viền mắt, nhanh chóng lạnh xuống trong tiếng gió gầm rú, xẹt qua khóe mắt rồi rời đi.

Bốn năm, hơn một ngàn bốn trăm sáu mươi ngày đêm, anh canh giữ trong tòa thành thị này để chờ đợi Thời Diệc Nam lâu như vậy, bây giờ bọn họ rốt cuộc trở lại.

Từ đầu đến cuối anh không mở mắt. Nhưng trong ký ức, anh đang nhìn chăm chú Thời Diệc Nam, mà Thời Diệc Nam cũng đang ngắm nhìn anh, thâm tình và ôn nhu.

Thoáng chốc, Bạch Nhất Trần cảm thấy bọn họ đã về tới điểm bắt đầu, về tới căn phòng trọ nhỏ, về tới ngày Thời Diệc Nam rời đi bốn năm trước —— người ấy rời đi vào buổi sáng. Lúc sẩm tối tan tầm, anh về nhà nhỏ của bọn họ, anh chờ Thời Diệc Nam trở lại. Tất cả tiếc nuối, đau khổ và u sầu suốt bốn năm đều hội tụ trong giọt nước mắt biến mất trên không trung gió giật, rốt cuộc không còn bất kỳ hối hận gì nữa.

Tháp rơi tự do dừng lại ở khoảng cách cách mặt đất mấy mét rồi chậm rãi rơi xuống.

Thời Diệc Nam vừa thấy Bạch Nhất Trần khóc, nên chờ trò chơi dừng hẳn, hắn lập tức tháo dây an toàn đến hỏi thăm Bạch Nhất Trần. Hắn liên tục gọi tên anh: "Nhất Trần? Nhất Trần?"

Bạch Nhất Trần cúi đầu tháo dây, nhưng mới đứng lên đã ngã khuỵu xuống đất. Thời Diệc Nam thấy thế vội vã ôm lấy anh. Hắn cho rằng anh run chân, bèn đỡ anh đến ghế gỗ gần đó, muốn dìu anh lên ghế để anh lấy lại sức.

Nhưng khi sắp tới nơi, Bạch Nhất Trần chợt nâng tay ôm hắn, một giây sau, đôi môi mềm mại chạm vào.

Thời Diệc Nam hơi sửng sốt trước nụ hôn của Bạch Nhất Trần. Mà Bạch Nhất Trần cũng không cho hắn thời gian do dự. Anh siết chặt cổ hắn, thở dốc dồn dập. Sau đó Thời Diệc Nam phát hiện, phần thân thể Bạch Nhất Trần kề sát anh có vẻ không đúng lắm —— hình như Bạch Nhất Trần... cứng rồi?

Người cứng khi ngồi trên tháp rơi tự do, đây vẫn là lần đầu Thời Diệc Nam gặp được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!