Thời Diệc Nam,
Thời Diệc Nam.
Cái tên mà Bạch Nhất Trần đặt bên miệng, khắc trên đầu quả tim, chảy xuôi trong máu, gọi hàng vạn lần, cuối cùng ngày hôm nay đã bật ra từ trong miệng người khác.
Bạch Nhất Trần chợt thấy buồn cười.
Anh nhớ đến tình cảnh mình tỉnh lại trong bệnh viện sau lần thứ ba tự sát không thành công.
Khi đó vừa mở mắt ra là thấy Thời Diệc Nam, anh kích động chảy nước mắt. Anh tóm chặt ống tay áo của hắn, nói không thành tiếng mà gọi tên hắn: "Diệc Nam... Diệc Nam... Anh rốt cuộc trở về rồi, em chờ anh lâu quá..."
Nhưng thân thể "Thời Diệc Nam" lại cứng đờ, không ôm anh cũng không hôn lên vệt nước mắt trên má anh. Người đó nhẹ nhàng kéo tay anh ra, từng câu từng chữ rạch như một dao xuống vết thương anh cứ nghĩ là đã khép lại, rồi vẩy thêm một thìa muối, làm anh máu chảy thành sông, đau đớn khổ sở, người đó nói ——
"Nhất Trần... Tớ là Nhạc Đống, không phải Thời Diệc Nam."
Kể từ hôm ấy, Bạch Nhất Trần vẫn luôn tự hỏi một vấn đề, nếu có một ngày Thời Diệc Nam thật sự trở lại, vậy anh còn nhận ra hắn ư?
Hẳn nhất định có thể nhận ra đi, dù sao thì anh yêu Thời Diệc Nam đến thế.
Không ai có thể quen thuộc Thời Diệc Nam hơn anh. Mỗi nốt ruồi trên người hắn, chỉ tay trong lòng bàn tay, bộ dáng vui vẻ của hắn, bộ dáng tức giận của hắn, anh đều nhớ rõ rõ ràng ràng.
Nhưng khi ngày này đã đến, Bạch Nhất Trần lại phát hiện anh thật sự không nhận ra Thời Diệc Nam, vì Thời Diệc Nam trở nên giống mọi người. Tuy rằng vẫn là Thời Diệc Nam, lại cũng không còn là Thời Diệc Nam.
Thời Diệc Nam anh yêu đã lạc đường, không bao giờ tìm được đường về nữa.
Mà hiện tại, Bạch Nhất Trần chỉ ngẩn ngơ một hồi rồi lại ngẩng đầu lên lần nữa, vẽ ra một nụ cười dịu dàng: "Diệc Nam, anh về rồi à."
Chỉ là trong nụ cười bao hàm bao nhiêu cảm xúc phức tạp: Thống khổ, bất đắc dĩ, vui sướng cũng hoặc thoải mái, e rằng đến chính anh cũng không biết, mà Thời Diệc Nam đứng trước mặt anh sẽ càng không biết.
Thời Diệc Nam quay về trông trưởng thành hơn rất nhiều. Lệ khí và kiêu ngạo giữa chân mày thuở thiếu thời đã được thu lại, hóa thành ánh sáng nhạt nơi đáy mắt tăm tối.
Hắn mặc âu phục giày da, áo mũ chỉnh tề, mang dáng vẻ doanh nhân thành đạt đứng trước mặt Bạch Nhất Trần lần nữa. Song Bạch Nhất Trần vẫn cảm thấy trước đây hắn mặc áo sơ mi trắng là đẹp mắt nhất. Cảnh tượng anh ngồi trong thư viện đọc thơ tình cho hắn, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên mặt hắn, là đáng giá để anh hoài niệm nhất.
Người người đều nói anh tiện, chỉ có thể nhớ về người cũ giống mẹ anh, tự sát vì người đàn ông chẳng quan trọng gì. Nhưng anh càng đáng thương, tự sát ba lần cũng chưa chết được, mỗi ngày mỗi đêm sống trong chờ đợi không nhìn thấy điểm cuối khiến người ta tuyệt vọng.
Bạch Nhất Trần lại muốn nói cho bọn họ biết, anh không hối hận, anh cũng không ngại chờ, dẫu Thời Diệc Nam mãi mãi không trở lại, anh vẫn muốn chờ.
Thời Diệc Nam quan trọng với anh như vậy, là toàn bộ thế giới của anh, tại sao anh không thể chờ chứ?
Nhưng bây giờ Bạch Nhất Trần ngắm khuôn mặt quen thuộc kia, lại phát hiện trong lòng mình vốn muốn nói đôi câu vài lời với hắn, hiện tại một chữ cũng không nghĩ ra. Anh thậm chí vẫn đang hoài nghi, Thời Diệc Nam này thật sự là Thời Diệc Nam à? Suy cho cùng, hiện tại anh đã không nhận ra hắn, nếu anh nhận lầm thì biết làm sao bây giờ?
Nhạc Đống biết bệnh tình của Bạch Nhất Trần, y thấy hai người đều trầm mặc không nói gì, khóe môi kéo ra một nụ cười rồi đứng ra hòa giải: "Ha, bạn cũ gặp mặt sao cứ đứng ở đây thế, chúng ta đến chỗ nào khác ngồi đi."
Thời Diệc Nam thu tay về, nửa cười nửa không nhìn Bạch Nhất Trần. Hắn đột nhiên hơi cúi người kề sát bên tai Bạch Nhất Trần và hỏi: "Có đi không?"
Nhạc Đống ở bên cạnh cắn chặt răng, hầu kết trượt một chút.
Thời Diệc Nam không thích y, từ hồi trước đã không thích, bởi y là bạn học cũ và là bạn chơi đùa từ nhỏ đến lớn của Bạch Nhất Trần, hơn nữa y cũng thích Bạch Nhất Trần, cho nên Thời Diệc Nam thường xuyên đối nghịch y. Vì thế y chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Nhất Trần mỉm cười đáp lại Thời Diệc Nam, sau đó theo người đàn ông này ra ban công, mà chỗ vừa nãy y chỉ là một cái bàn bốn người.
Hai người kia vẫn ăn ý như vậy, giống như bọn họ chưa bao giờ chia lìa. Thời Diệc Nam muốn Bạch Nhất Trần làm gì, Bạch Nhất Trần sẽ như thế đó, không cần bất kỳ ngôn ngữ, Bạch Nhất Trần có thể xem hiểu điều hắn muốn.
Nhưng bây giờ Thời Diệc Nam còn thiếu cái gì? Tiền tài, thế lực, mỹ nhân, hắn muốn là có thể sở hữu. Cũng là do buổi họp lớp bình thường này có thứ hắn không tìm thấy, hôm nay hắn sẽ tới nơi này, thứ muốn có cũng chỉ một —— Bạch Nhất Trần.
Nhạc Đống suýt chút nữa không khống chế được bản thân. Y đập ly rượu xuống đĩa đựng trái cây trên bàn, vành mắt đỏ bừng, y trầm thấp cười: "Bạch Nhất Trần, cậu sớm muộn sẽ bị anh ta giết chết..."
Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam ra ban công.
Ban công rất lạnh, toàn thành phố bị bóng đêm bao phủ, gió đêm nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt của người qua đường, tùy tùy tiện tiện cuốn đi sự nôn nóng trong lòng mỗi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!