Chương 28: (Vô Đề)

Chứng kiến tình cảnh này, trong lòng Thời Diệc Nam không hề có chút đố kỵ nào, nhưng kỳ thực hắn là kẻ rất hay ghen.

Trước đây, khi hắn và Bạch Nhất Trần còn đang học đại học, Bạch Nhất Trần cười nói dịu dàng với người khác mấy câu đã đủ làm hắn ghen tức buồn bực như có dung nham chảy dọc mạch máu.

Đây có lẽ là do từ nhỏ hắn đã chán ghét cha mẹ lăng nhăng. Hai người đều thích ngoại tình như nhau, thật sự đã vấy bẩn tính thần thánh của hôn nhân. Vì thế hắn không thích phụ nữ, về sau có người yêu thì dục vọng chiếm hữu cũng rất mạnh mẽ.

Song Thời Diệc Nam lại không khỏi nghĩ tới, giả như Bạch Nhất Trần không gặp hắn, anh sẽ không tự sát.

Bạch Nhất Trần không giống hắn, không phải người chỉ thích nam. Nếu Bạch Nhất Trần không gặp hắn, chắc anh sẽ đợi được một người khác cứu vớt anh khỏi bóng tối, cho anh ấm áp, ánh sáng và tình yêu. Nếu người đó là nữ, vậy bọn họ sẽ kết hôn rồi sinh con, bất kể là trai hay gái, bọn họ cũng sẽ sống rất hạnh phúc.

Mà sẽ không giống bây giờ, lựa chọn tự sát trong sự chờ đợi không nhìn thấy điểm cuối.

Thời Diệc Nam dừng chân bên đường, trầm mặc nhìn bọn họ chơi đùa.

Thật ra hắn đã há miệng nhiều lần muốn gọi Bạch Nhất Trần, nhưng lại thốt không nên lời.

Hắn cứ thế im lặng đứng dưới một tán cây khoảng tầm mười mấy phút. Mãi tận khi Bạch Nhất Trần cười tiễn đứa bé trai, hắn mới chậm rãi đi về phía thanh niên, xuất hiện trong tầm mắt Bạch Nhất Trần.

Thời Diệc Nam vừa chuyển động, Bạch Nhất Trần cũng nhanh chóng phát hiện ra hắn.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, mặc một thân âu phục đen, sơ mi trong cũng màu đen. Hắn không đeo ca

-ra

-vat nhưng trên cổ áo vẫn còn chiếc kẹp sáng nay Bạch Nhất Trần cho hắn. Một bộ trang phục lạnh lẽo đối lập rõ ràng với đám người xung quanh, hoàn toàn không phù hợp. Vì vậy, Bạch Nhất Trần đeo mặt nạ thăm dò mà vẫy vẫy tay với hắn.

Thời Diệc Nam bước vội tới trước mặt Bạch Nhất Trần, lặng thinh không đề cập tới tình cảnh vừa chứng kiến, giả bộ như mình mới xuất hiện. Hắn cong môi tháo mặt nạ của Bạch Nhất Trần xuống, thấp giọng nói: "Tìm thấy em rồi."

Người đàn ông mở miệng nói chuyện, thanh âm trầm thấp quen thuộc đầy mê hoặc khiến Bạch Nhất Trần có thể xác nhận, người này chính là Thời Diệc Nam

Bạch Nhất Trần cười nhìn hắn. Trên chiếc mặt nạ có dính mấy sợi tóc của anh, chúng khẽ rơi xuống giữa không trung, kề sát gò má trắng nõn.

Nhưng không hiểu sao Thời Diệc Nam lại cảm thấy, dường như hắn thấy được một loại tuyệt vọng và bi ai khó có thể diễn tả trong nụ cười của Bạch Nhất Trần.

"Sao anh tìm được em nhanh thế?" Bạch Nhất Trần lấy lại mặt nạ từ Thời Diệc Nam rồi đùa nghịch nó trong tay, "Em còn tưởng rằng anh sẽ không nhận ra em ấy chứ."

"Sao anh có thể không nhận ra em được?" Thời Diệc Nam không quan tâm đến người xung quanh, hắn cúi đầu hôn khẽ lên trán Bạch Nhất Trần, "Nếu là em, đương nhiên anh sẽ nhận ra."

Hắn quả thật đã nhận ra, chỉ là yên lặng đứng cạnh xem rất lâu mà thôi.

Hắn cúi đầu ngắm Bạch Nhất Trần đang nghiêm túc nghịch mặt nạ. Gương mặt thanh niên vô cùng dịu dàng dưới ánh sáng rạng rỡ, mi mắt nhỏ dài như có những vì sao lấp lánh nhảy nhót rơi vào trong mắt.

Không rõ trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Thời Diệc Nam lóe lên ý nghĩ gì, hắn chỉ biết mình hỏi một vấn đề khá kỳ quái: "Vậy nếu anh đeo mặt nạ, em sẽ nhận ra anh sao?"

Bạch Nhất Trần nghe thấy câu hỏi của Thời Diệc Nam, nhất thời ngước mắt nhìn hắn. Anh vươn tay cầm mặt nạ ướm thử lên mặt Thời Diệc Nam. Mặt nạ che khuất khuôn mặt hắn. Anh nhíu mày rồi lắc đầu như rất phiền não: "Không nhận ra."

"Thật hư." Thời Diệc Nam không để ý, chỉ cho rằng Bạch Nhất Trần đang nói đùa. Hắn xuyên ngón tay qua mái tóc mềm mượt của Bạch Nhất Trần, xoa xoa đầu anh. Đây là động tác Thời Diệc Nam hay làm với Bạch Nhất Trần thời đại học.

Thời Diệc Nam cao hơn Bạch Nhất Trần. Khi ấy bọn họ còn trẻ, động tác vuốt tóc anh của hắn vừa quyến luyến vừa cám dỗ. Thường thì ở giây tiếp theo, hắn sẽ giữ gáy anh, đưa anh một nụ hôn nóng rực nghẹt thở. Da mặt Bạch Nhất Trần khá mỏng, sau khi bị hôn xong luôn ngượng ngùng đỏ cả mặt, hồi lâu vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn Thời Diệc Nam.

Còn hiện tại, người trong khu giải trí rất đông, Bạch Nhất Trần sợ hắn thật sự đè anh ra để hôn, bèn khẽ gạt tay Thời Diệc Nam và nói: "Đã lớn tuổi vậy rồi mà còn xoa đầu em nữa."

"Em mới hai mươi sáu, anh còn lớn hơn em một tuổi đấy." Thời Diệc Nam nghẹn lời, "Có già lắm đâu?"

Bạch Nhất Trần than thở: "Thế cũng vẫn rất già đó. Em sắp đầy hai mươi bảy..."

"Phải phải phải. Bạch tiên sinh lớn tuổi rồi, nên phải ăn đúng giờ một ngày ba bữa đấy." Thời Diệc Nam cầm tay anh, "Em vẫn chưa ăn trưa đâu. Chúng ta đi ăn trước đã."

"Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!