Chương 27: (Vô Đề)

Nhất định anh sẽ cảm thấy rất buồn cười nhỉ?

Thời Diệc Nam cũng cảm thấy buồn cười. Hắn đã thật sự cười ra tiếng, nhưng chỉ là một tiếng cười ngắn ngủi, có lẽ mỗi mình hắn nghe ra nó là tiếng cười. E rằng trong tai người khác, đó chẳng qua là luồng khí phụt ra từ lỗ mũi thôi.

Lúc này nếu có người bắt gặp dáng vẻ của Thời Diệc Nam, sợ là sẽ kinh hoảng rớt cằm. Đây đâu còn là tên Thời Diệc Nam rất tàn nhẫn âm trầm kia nữa. Trên gương mặt rắn đanh của hắn, ngoại trừ cảm xúc chán nản thì chẳng còn gì khác. Hắn suy sụp tinh thần giống như công ty hắn khổ cực tạo dựng lên đã phá sản trong một buổi chiều.

Nhưng trên thực tế thì hắn cũng chưa từng trải qua đả kích to lớn gì. Bây giờ hắn công thành danh toại, bên cạnh còn có người yêu hắn sâu sắc. Cuộc đời của hắn gần như hoàn mỹ, không có gì cần buồn rầu.

Vì tất cả sự bất hạnh và nỗi đau của hắn đã được một người khác tiếp nhận rồi, hắn không hề chịu chút thương tổn nào.

Mà dù thế, Thời Diệc Nam vẫn cảm thấy nỗi sợ hãi vô hạn đang áp sát hắn, giống như toàn bộ báo ứng và trời phạt hắn cố trốn tránh mấy năm nay đã chuẩn bị buông xuống. Vì vậy, Thời Diệc Nam nghĩ, đây có lẽ là việc do số mệnh định sẵn, bất luận hắn trốn tránh bao lâu. Từ nhỏ, Bạch Nhất Trần đã là khắc tinh của hắn. Kể từ cái nhìn đầu tiên, kể từ khoảnh khắc ánh nắng xuyên qua hàng mi anh, kể từ khoảnh khắc anh nhìn thẳng hắn, Thời Diệc Nam đã biết, hắn xong rồi.

Bạch Nhất Trần là lao tù vô hình, từ lần đầu gặp mặt đã mất đi tự do cả đời.

Anh tựa giọt rượu Vermouth cuối cùng trong ly thủy tinh trong suốt, tựa ngôi sao mai cuối cùng sắp biến mất sau nửa đêm dài dằng dặc, tựa pháo hoa gamma đẹp đẽ chết người sau vụ nổ siêu tân tinh. Anh là nguồn gốc dục vọng của hắn, là chấp niệm hiếm có của hắn, là cọng rơm rạ cuối cùng đè chết hắn, nhẹ như vậy, lại nặng đến thế.

Vì này Thời Diệc Nam biết đến, Bạch Nhất Trần một ngày nào đó hội giết chết hắn, nhưng là Bạch Nhất Trần giết chết hắn trước đây, hắn cũng đã bức tử quá Bạch Nhất Trần.

Vì vậy Thời Diệc Nam biết, một ngày nào đó Bạch Nhất Trần sẽ giết chết hắn. Nhưng trước khi anh giết hắn, hắn cũng đã bức tử Bạch Nhất Trần.

Hồi còn trẻ, Thời Diệc Nam không hiểu chuyện, cho rằng chẳng có gì là không thể thay thế. Dù là người hoặc vật đã từng được yêu thích si mê, chung quy cũng sẽ bị thời gian bào mòn thành đồ chơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Điện thoại dùng lâu sẽ hỏng, nên thay cái mới; sách đọc nhiều lần, sẽ muốn đọc các quyển sách khác nữa; bài hát lặp đi lặp lại mỗi buổi tối, cuối cùng cũng sẽ thấy phiền chán. Những kẻ có nhiều tiền nắm nhiều quyền sẽ muốn đồ chơi mới.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi người yêu thích nhiều thứ như thế, có mấy cái là thật sự không bị chán ghét chứ?

Nhưng Bạch Nhất Trần quá đặc biệt, đặc biệt đến mức không thể thay thế.

Con người đều là xu lợi tránh hại. E rằng lần đầu gặp mặt, Thời Diệc Nam đã biết là anh nguy hiểm, nên hôm ấy hắn mới có thể rời đi không hề lưỡng lự, quả quyết đến nỗi chính hắn cũng không thể tin được.

Kết quả đã nhiều năm trôi qua, hắn còn chẳng phải là vẫn ảo não chạy về quay đầu ăn cỏ cũ đó sao?

Điều này thật mất mặt, nên mới nói đều là báo ứng cả.

Thời Diệc Nam đột nhiên đập xuống vô

-lăng, tiếng còi chói tai vang lên trong garage. Nhất thời có một loạt còi chống trộm khác vang lên ầm ĩ xung quanh. Thời Diệc Nam lạnh mặt, đạp chân ga phóng xe tới công viên trò chơi Nam Thành.

Hắn vừa xuống xe, nhân viên thu phí đỗ xe đã bước tới với nụ cười nhiệt tình và cởi mở: "Chàng trai đến một mình..."

Tâm trạng Thời Diệc Nam không tốt lắm, vẻ mặt cũng rất khó coi. Ánh mắt hắn lạnh lùng sắc bén làm người khác không dám đối diện, dù sao đây mới là bộ mặt thật của hắn.

Người phụ nữ trung niên thu tiền nhìn hắn, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, lời nói chưa hết cũng biến mất giữa răng môi. Thời Diệc Nam không thèm nhìn bà, chỉ lạnh lùng đứng rút tiền từ ví ra cho bà.

Bà không dám làm chậm trễ thời gian của hắn, cũng không dám tán gẫu gì với hắn. Bà nhận tiền xong bèn vội kiếm tiền lẻ. Nhưng Thời Diệc Nam không định chờ bà trả. Hắn bước thẳng về hướng công viên, muốn nhanh chóng gặp được Bạch Nhất Trần.

Hắn chưa đi được mấy bước thì điện thoại trong túi đã vang lên. Thời Diệc Nam bắt máy, khi nghe thấy giọng nói của Bạch Nhất Trần ở đầu kia, sự băng giá lạnh lẽo giữa hai lông mày tan ra trong nháy mắt. Hắn dịu dàng gọi tên người đó: "Nhất Trần..."

"Anh đến công viên rồi à, Diệc Nam?"

"Ừ, đến rồi, anh vừa xuống xe, lập tức tới tim em ngay".

"Không biết anh có tìm được em không nữa."

"Hả?"

Bạch Nhất Trần nhìn chiếc mặt nạ nhựa mới mua trên tay, đôi mắt đào hoa cười cong cong: "Em mua cái mặt nạ, anh đến tìm em đi."

"Được." Thời Diệc Nam cười hai tiếng trầm thấp, giọng nói khàn khàn, "Anh đến tìm em."

"Anh đồng ý nhanh như vậy, không sợ là sẽ không tìm thấy em à?" Bạch Nhất Trần hỏi hắn, "Công viên trò chơi Nam Thành rất lớn, người hôm nay cũng rất đông."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!