Chương 26: (Vô Đề)

Khu vui chơi Nam Thành xây dựng trong công viên Chu An, là công viên trò chơi lớn nhất ở Nam Thành. Nó được mở rộng vào ba năm trước, khánh thành năm ngoái, cho tới nay đã đưa vào hoạt động được một năm.

Phong cảnh gần công viên không tệ, phí vào cũng không quá đắt, cho nên từ ngày mở cửa đều có rất nhiều người tới đây vui chơi hàng ngày.

Nhưng Bạch Nhất Trần chỉ ghé qua nơi này một lần, về sau cũng không tới nữa. Bởi trước đây anh từng tới ngồi trên ghế gỗ trong khu giải trí khóc cả một ngày, trong lúc vô tri đã đưa tới sự chú ý của biết bao nhiêu người. Còn có bảo vệ đến trông coi anh, chỉ lo tâm tình anh quá mức kích động mà đâm đầu xuống hồ nước công viên để tự sát. Sau này Bạch Nhất Trần không đến đây, cũng là sợ không khống chế được cảm xúc của mình.

Dù sao phòng thuê cũ của anh và Thời Diệc Nam cũng ở đây đấy.

Sau khi Thời Diệc Nam rời đi, Diệp Uyển Hương làm anh mất việc. Anh và Thời Diệc Nam đều là người mới vừa tốt nghiệp, tiền tiết kiệm không nhiều, không lâu sau đã hết tiền. Tiếp đó anh nuốt thuốc ngủ tự sát trong phòng trọ, tình hình rất ồn ào ầm ĩ. Chủ nhà trọ có đầu óc nước vào mới để anh tiếp tục ở lại, hợp đồng cho thuê hết hạn thì đuổi anh ra ngoài.

Bạch Nhất Trần không muốn nơi anh và Thời Diệc Nam từng ở bị người ngoài chiếm cứ, phá hỏng dấu vết Thời Diệc Nam lưu lại. Anh cầu khẩn chủ nhà trọ hồi lâu, cam kết anh sẽ dời ra ngoài, nhưng tiền thuê phòng cứ để anh trả, chỉ cần chủ nhà trọ không lại cho người khác thuê là được. Khuyên can đủ đường, cuối cùng chủ nhà trọ đồng ý. Bạch Nhất Trần bèn bắt đầu điên cuồng kiếm tiền, muốn sớm tích đủ tiền mua lại gian phòng nhỏ này.

Đáng tiếc, không đợi được lúc anh tồn đủ tiền thì nơi đây đã bị chính phủ xét vào danh sách phá dỡ. Nửa năm sau, phòng nhỏ tràn ngập mùi hương của Thời Diệc Nam đã bị san thành đất bằng, tựa quá khứ của bọn họ, bị xóa sạch trong một đêm.

Lại qua hai năm, nơi này đã biến thành công viên Chu An.

Bạch Nhất Trần mới tắt máy, nhân viên thu phí bãi đỗ xe đã đi thẳng về phía anh. Đó là người phụ nữ trung niên có chút phúc hậu với nụ cười hòa ái. Trên người Bạch Nhất Trần không có tiền lẻ, cũng chỉ có thể cho bà tờ tiền giấy một trăm đồng. Người phụ nữ vừa trả tiền lẻ, vừa nhiệt tình nói chuyện phiếm với anh: "Chàng trai đến công viên chơi à?"

"Dạ." Bạch Nhất Trần cười trả lời.

Người phụ nữ tìm kiếm tiền lẻ đưa cho Bạch Nhất Trần, nghe vậy liền nhìn ngó phía sau Bạch Nhất Trần, phát hiện hình như anh tới một mình. Bà rất kinh ngạc hỏi anh: "Cậu tới một mình à?"

"Không phải." Bạch Nhất Trần cất tiền cẩn thận, cười nói, "Cháu và người yêu cùng đi, nhưng anh ấy vẫn chưa tới, cháu đi vào công viên chờ anh ấy trước."

"À, ra vậy." Tuy rằng quả thực sẽ có người lựa chọn đến công viên chơi một mình, song dù sao cũng chỉ là số ít. Người phụ nữ nghe Bạch Nhất Trần giải thích, nhất thời hiểu rõ, "Vậy chúc các cậu chơi vui vẻ."

Bạch Nhất Trần vẫn cười, ôn hòa nói: "Cảm ơn, chúng cháu sẽ chơi vui."

Công viên trò chơi Nam Thành nằm trong công viên Chu An, Bạch Nhất Trần còn chưa vào công viên đã có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của mọi người. Cảm xúc vui sướng tràn ngập khắp ngóc ngách ở công viên, khiến tâm trạng của mỗi người tới đây cũng trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng nó cũng có thể nhân rộng sự âm u sâu thẳm trong nội tâm con người, đặc biệt là như Bạch Nhất Trần, kẻ một thân một mình đến đây.

Dù sao trong biển người ở công viên, không phải một nhà mấy người ấm áp hạnh phúc thì cũng là nhóm tình nhân rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, kẻ độc thân tới nơi đây chứng kiến cảnh này, làm sao trong lòng có thể không rung động chứ?

Năm ấy Bạch Nhất Trần lần đầu tới nơi này đã bị kích thích không nhẹ —— căn nhà anh và Thời Diệc Nam đã từng yêu nhau bị lật đổ bị hủy diệt, mà đám người đạp bên trên lại đang cười hạnh phúc vui vẻ đến thế, mỉa mai và tương phản với nỗi cô độc của anh biết bao.

Cho dù hôm nay Bạch Nhất Trần tới đây, anh cũng không thoải mái lắm, vì nơi này có quá nhiều "Thời Diệc Nam".

Bên người nhóm "Thời Diệc Nam" đều có người vợ dịu dàng làm bạn, thậm chí trong tay bọn họ còn dẫn đứa trẻ đáng yêu, thật giống như Thời Diệc Nam rời bỏ anh rồi kết hôn với một người phụ nữ khác, bọn họ nắm giữ một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ, mà anh chẳng có thứ gì. Đây cũng đã từng là suy nghĩ làm anh tuyệt vọng nhất.

Bạch Nhất Trần hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra, nếu quả thật có một ngày như vậy thì anh sẽ làm sao. May mắn Thời Diệc Nam cũng không phải là không có cách nào cứu chữa, không làm anh quá mức tuyệt vọng.

Ánh mắt anh tham lam đảo qua gương mặt "Thời Diệc Nam", lại chua xót rời đi —— hết cách rồi, anh yêu Thời Diệc Nam, nhìn thấy "hắn" tay trong tay với người phụ nữ khác, anh không thể không ghen.

Vì vậy Bạch Nhất Trần nhíu mày, bắt đầu cố ý tránh né đám người đông đúc. Anh tìm kiếm người đàn ông tại khu vực hơi trống trải, xem có "Thời Diệc Nam" lạc đàn nào tạo điều kiện cho anh ảo tưởng một hồi hay không.

Ví dụ như, trông thấy Thời Diệc Nam vội vã chạy tới quầy mua vé, anh sẽ ảo tưởng hắn mua vé cho hai người. Sau đó họ sẽ cùng chơi trò tàu trượt siêu tốc, hoặc là ôm hôn trên đu quay lãng mạn; nhìn thấy tay Thời Diệc Nam cầm hai que kem, có thể ảo tưởng hắn mua cho mình, bọn họ sẽ cùng ngồi trên ghế dài chia nhau ăn. Nếu anh ăn quá nhanh, Thời Diệc Nam sẽ đưa kem của hắn cho anh ăn luôn.

Nếu anh không cẩn thận để kem dính lên khóe miệng, Thời Diệc Nam sẽ cười rồi cúi người liếm vết kem nơi khóe miệng anh.

Chỉ mới nghĩ như vậy, Bạch Nhất Trần đã cảm thấy cả người nóng lên, khóe môi cũng càng giương cao. Anh đột nhiên cảm thấy về sau rảnh rỗi đến công viên vui chơi một lát cũng không tệ.

Bạch Nhất Trần tự tưởng tượng rất tốt đẹp. Anh mua cây kẹo bông rồi đi về hướng tháp rơi tự do. Anh ngồi xuống ghế gỗ bên đường, vừa ăn vừa ngửa đầu nhìn tháp rơi tự do cách đó không xa ——vị trí đó chính là vị trí của căn phòng anh và Thời Diệc Nam đã từng thuê.

Cho dù đã lâu chưa tới nơi này, Bạch Nhất Trần vẫn liếc một cái đã nhận ra chiếc ghế gỗ anh từng ngồi khóc rất lâu trong lần đầu tới đây. Lúc này, trên ghế gỗ có một ông lão chống gậy, Bạch Nhất Trần ngồi cạnh ông, cười thân thiện. Ông lão cũng trở về đáp lại anh một nụ cười thân thiện.

Mùa xuân ở Nam Thành đã gần kết thúc, thời tiết dần nóng lên. Đặc biệt là vào một ngày mặt trời rực rỡ giống hôm nay, ánh nắng xuyên qua tán lá, giống những đốm sáng nhỏ lập loè sắc vàng, ấm áp chiếu rọi lên người. Do đó, cũng không bao lâu, kẹo bông hồng trong tay Bạch Nhất Trần đã hơi chảy nước.

Kẹo bông chảy nước, ngưng tụ thành từng hạt đường nhỏ màu phấn hồng, tô điểm cho nhan sắc xấu xí của kẹo bông. Nó trông vô cùng rẻ tiền, khó coi, nhưng nó lại gần như là hồi ức thuở ấu thơ của mỗi một đứa trẻ, ý nghĩa tương tự như kẹo hồ lô đối với trẻ con thời cổ đại vậy.

Nhưng thời thơ ấu của Bạch Nhất Trần không có sự tồn tại của nó. Hồi bé, anh không có tiền mua, càng không thể có một người cha hay người mẹ yêu anh, mua cho anh mấy món đồ ăn vặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!