Đương nhiên Diệp Uyển Hương thừa nhận, nguyên nhân chủ yếu nhất mà lúc trước bà làm vậy là vì để hả giận. Ai bảo Bạch Nhất Trần là tình nhân của Thời Diệc Nam chứ? Quả thực Thời Diệc Nam chẳng giống con trai ruột của bà, mà hai người bọn họ lại như kẻ thù trời sinh, từ xưa đã muốn đối đầu với đối phương, không chết không thôi. Thời Diệc Nam không nghe lời bà, cả ngày làm trái ý bà.
Bà không dằn vặt được Thời Diệc Nam, chẳng lẽ còn không đối phó được tình nhân nhỏ của hắn ư?
Lại vì nguyên nhân này, cho nên dù Thời Diệc Nam đi rồi, Diệp Uyển Hương vẫn không chịu dễ dàng buông tha Bạch Nhất Trần. Có điều, dằn vặt xong bà chợt phát hiện điều này thật vô nghĩa —— Thời Diệc Nam thật sự đã chia tay với Bạch Nhất Trần, hắn rời đi đầy quả quyết lạnh lùng. Cho tới nay, kẻ không bỏ xuống được chỉ có anh, nên bất luận anh khổ sở cỡ nào, Thời Diệc Nam cũng sẽ chẳng hề thương tâm.
Giây phút ấy, Diệp Uyển Hương mới phát hiện, Thời Diệc Nam vẫn rất giống mình —— thứ chảy xuôi trong thân thể hai người là dòng máu lạnh lẽo di truyền.
Diệp Uyển Hương cảm thấy vô nghĩa, không tiếp tục quan tâm đến Bạch Nhất Trần.
Ai ngờ cách đó nhiều năm, bọn họ lại gặp mặt lần nữa.
Mà nhiều năm không gặp, bây giờ Bạch Nhất Trần lại như biến thành người khác, không dễ đối phó như trước đây. Nhưng Diệp Uyển Hương vẫn nhìn anh không vừa mắt, đồng thời từ đáy lòng cảm thấy buồn nôn. Dưới cái nhìn của bà, hai người đàn ông ở bên nhau là một việc rất ghê tởm. Bà cũng thực sự không nghĩ ra, tại sao mình sẽ có một đứa con "bị gay".
"A." Diệp Uyển Hương lạnh lùng cười một tiếng. Bà khoanh tay ngồi xuống chỗ trống đối diện Bạch Nhất Trần, liếc nhìn bánh ngọt đặt trên bàn và chán ghét nói, "Nếu không phải vì Thời Diệc Nam, cả đời tôi cũng không muốn trở lại thành phố Nam Thành này, càng không muốn gặp lại cậu, đỡ bị buồn nôn."
"Thật trùng hợp." Bạch Nhất Trần không hề nhìn bà, chỉ tiếp tục ăn bánh kem socola của anh, "Cháu cũng thế."
"Cậu ——!"
Diệp Uyển Hương không ngờ bây giờ chàng thanh niên này lại dám chống đối bà, nghe vậy bèn nhất thời trợn mắt giận dữ nhìn Bạch Nhất Trần.
Nhưng bây giờ Bạch Nhất Trần đã không sợ bà nữa. Anh cong môi đón nhận ánh mắt chất chứa lửa giận của bà, cười nói: "Sao vậy? Cô à, cô nhanh mất hứng thế sao? Mỗi tội lần này có lẽ là không có nước cho cô dùng rồi."
Dứt lời, Bạch Nhất Trần giơ tay đút miếng kem socola cuối cùng vào miệng, nhai say sưa ngon lành.
Diệp Uyển Hương khoanh tay hơi dựa ra đằng sau. Bà vắt chân liếc nhìn Bạch Nhất Trần, lạnh giọng nói: "Tôi cũng không nhiều lời với cậu, hôm nay tôi hẹn cậu tới đây làm gì, chắc không cần tôi nói rõ thì cậu cũng biết."
"Dạ, cháu biết." Bạch Nhất Trần gật gật đầu, chống cằm thở dài, "Nhưng đây cũng không phải là việc cháu có thể quyết định."
Diệp Uyển Hương nghe vậy bèn thả tay, nghiêng người về phía trước. Bà hỏi anh: "Sao lại không phải việc cậu có thể quyết định? Không phải cậu dụ dỗ con trai tôi về à? Cậu ở đây với tôi mà còn giả vờ cái gì?" Bà mới không tin, Thời Diệc Nam tốn nhiều tâm sức trở lại Nam Thành mà Bạch Nhất Trần lại không bỏ ra chút lực nào.
Bạch Nhất Trần nghe thấy những lời này của bà lại bất giác bật cười, cười đến ứa nước mắt. Anh cảm thấy tính tự cho là đúng của hai mẹ con này hẳn là di truyền. Anh rất nghiêm túc mà trả lời câu hỏi của Diệp Uyển Hương: "Cô à, thật sự không phải là cháu dụ dỗ con trai cô về, là Diệc Nam tự trở về tìm cháu. Cháu cũng không biết tại sao anh ấy muốn trở về.
Nếu cháu có bản lĩnh lôi kéo anh ấy về Nam Thành thì cháu đã sớm làm từ bốn năm trước rồi, đâu đến nỗi phải chờ tới hôm nay."
"Ai biết cậu ngấm ngầm làm gì chứ." Diệp Uyển Hương cười lạnh, bà không hề tin lời Bạch Nhất Trần nói, "Có lẽ bây giờ cậu thấy cuối cùng nó đã nắm được nhà họ Thời trong tay nên lại động lòng thì sao? Chắc cậu tiêu không ít tiền của nó nhỉ?"
"Đúng, cháu quả thực ngầm làm rất nhiều việc." Bạch Nhất Trần thừa nhận. Anh tháo cúc tay áo sơ mi, lộ ra vết tích nơi cổ tay cho Diệp Uyển Hương xem, "Trong bốn năm Diệc Nam rời đi, cháu tự sát ba lần, một lần nuốt thuốc, hai lần cắt cổ tay. Lại nói đến lúc anh ấy mới đi, nếu không phải do cô ngăn, cháu còn thực sự muốn chạy đến trước mặt anh ấy cắt cổ tay hoặc nhảy lầu, dùng việc tự sát ép anh ở lại đây đấy."
Nói xong câu cuối cùng, Bạch Nhất Trần vừa cười to vừa cài cúc lại. Anh nói: "Khả năng của cô lớn như vậy, sao lại không ngăn cản anh ấy, không cho anh ấy trở về tìm cháu chứ?"
Diệp Uyển Hương trợn mắt nhìn Bạch Nhất Trần. Dáng vẻ có chút điên cuồng của anh khiến bà cảm thấy lạnh cả người. Thậm chí bà có cảm giác Bạch Nhất Trần đã điên rồi. Nhưng bà lại không tin rằng Bạch Nhất Trần tự sát là thật tâm, không thì sao anh chỉ chọn phương pháp khó chết như cắt cổ tay? Trực tiếp nhảy lầu hay nằm đường ray không phải là tốt hơn sao?
Trong lòng bà nghĩ thế, ngoài miệng cũng đã bật ra lời như vậy: "Cậu nói với tôi mấy thứ này là có ý gì? Để tôi mềm lòng? Ai biết cậu tự sát có phải là giả vờ, chỉ vì lưu vết sẹo xinh đẹp, làm Thời Diệc Nam mềm lòng, để nó lưu lại hay không. Cậu không có tự tôn à? Hai người đã chia tay, còn bám dính quấn lấy Thời Diệc Nam. Lúc trước chính cậu đã nói thế nào, cậu quên mất rồi hả?
Nếu cậu thật sự muốn chết, tại sao không đi nhảy lầu đi?"
Nghe Diệp Uyển Hương nói, tiếng cười của Bạch Nhất Trần dần nhỏ lại. Nhưng anh vẫn mỉm cười, thản nhiên nhìn người phụ nữ thướt tha trước mắt anh.
Không hiểu sao, Bạch Nhất Trần bỗng nhiên nhớ đến đoạn thoại kinh điển trong Flipped(1): Trên thế giới này, có người ở nhà cao tầng, có người sống nơi rãnh sâu, có người ánh sáng vạn trượng, có người một thân đồng xanh rỉ sét, mà Diệp Uyển Hương, hẳn chính là nhân vật bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa điển hình.
(1) Flipped
- Lật ngược/Đảo ngược: Là một bộ phim dựa trên tác phẩm cùng tên, công chiếu năm 2010.
Nói chuyện với người như thế rất vô nghĩa, bởi trong mắt bà ta chỉ thấy thứ mình muốn thấy. Bà ta vĩnh viễn cũng sẽ không thấu hiểu sự đau khổ của người khác, sẽ chỉ cảm thấy đó là một vở diễn người khác thể hiện vì muốn thu hút sự chú ý mà thôi.
Bạch Nhất Trần thở dài khe khẽ. Anh buông xuống rèm mi thật dài, móc điếu thuốc hôm nay anh do dự mãi cũng chưa quyết xem có nên hút không từ trong túi, cắn nó giữa hàm răng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!