Chương 24: (Vô Đề)

"Tôi muốn giết ông!"

Bạch Nhất Trần khóc lóc, nhưng không dùng dao phay mà liên tục đấm đá vào người lão.

Mà Bạch Nhất Trần bình thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm, dinh dưỡng không đầy đủ, gầy gò đến nỗi thấy rõ xương sườn. Dẫu anh dùng toàn bộ sức lực đi đánh đập Dương Hiếu Hòa, lão cũng không cảm thấy đau lắm, chỉ mở to mắt thở hổn hển. Lão còn chưa phục hồi tinh thần từ nỗi sợ hãi suýt chút nữa bị chặt rơi đầu.

Thân thể Bạch Nhất Trần khá yếu. Anh đánh không bao lâu đã mệt mỏi, ngồi dưới đất cúi thấp đầu.

Dương Hiếu Hòa nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu của anh, lá gan dần lớn. Nhưng lão cũng không dám kích thích Bạch Nhất Trần nữa, chỉ lớn tiếng quát: "... Mày còn không mau thả tao ra!"

"Thả ông?"

Bạch Nhất Trần khẽ hỏi. Anh vẫn ngồi dưới đất, có lẽ mặt đất hơi lạnh nên anh co gối ôm lấy chính mình. Anh ngẩng đầu nhìn Dương Hiếu Hòa, viền mắt vẫn đỏ ửng, song Dương Hiếu Hòa lại đọc ra được sự tuyệt vọng ăn cả ngã về không từ bên trong —— người này, là thật sự muốn lão chết.

"Tao, tao tao là cha mày..." Dương Hiếu Hòa nuốt một ngụm nước bọt, lời nói cũng đứt quãng, "Tao cho mày cơm ăn, cho mày đi học, nuôi mày lớn như vậy..."

"Nhưng ông không cho tôi học, ông không cho tôi nộp học phí. Ông còn đánh tôi." Bạch Nhất Trần tiếp tục khóc lóc, mi mắt dài ướt nhẹp bởi nước mắt. Dáng dấp cực kỳ thê thảm, nhưng lời của anh lại mang cảm giác điên cuồng khó tả, "Cho nên tôi nhất định phải giết ông."

"Tôi còn nhỏ, giết ông xong tôi sẽ đi tự thú, cũng sẽ không bị phán tử hình... Dù sao cuộc đời của tôi đã bị phá huỷ..." Nói đoạn, Bạch Nhất Trần đứng dậy, gỡ xuống con dao trên ghế rồi cắt lên đùi Dương Hiếu một vết lớn.

Làm xong tất cả những việc này, Bạch Nhất Trần vẫn đang lầm bầm lầu bầu. Lúc này Dương Hiếu Hòa mới phát hiện tên con trai nuôi này có lẽ thật sự được di truyền từ mẹ mình, là người điên trăm phầm trăm. Hoặc là lão đánh giá thấp bản năng bùng nổ hận thù và giãy giụa sắp chết khi một người đối mặt với cuộc sống tuyệt vọng.

"Tao cho mày tiền!" Dương Hiếu Hòa đã không để ý tới chân đau, lão khống chế sự sợ hãi trong lòng và bảo Bạch Nhất Trần, "Tiền để trong ngăn kéo, mày đi lấy đi."

"Chìa khóa đâu?" Bạch Nhất Trần nhất thời ngừng điên cuồng mà lẩm bẩm hỏi lão.

"Trong túi áo khoác màu đen của tao." Dương Hiếu Hòa không dám nói nhiều với anh, thành thật thông báo chỗ giấu chìa khóa.

Bạch Nhất Trần nhanh chóng tìm thấy chìa khóa, cũng lấy hết tất cả tiền trong ngăn kéo. Trước khi đi anh ném cho Dương Hiếu Hòa một cây kéo, về sau này anh cũng không trở về gian phòng này nữa.

Dương Hiếu Hòa vất vả thoát khỏi dây thừng, đàng hoàng không được mấy ngày lại đi tìm Bạch Nhất Trần.

Bạch Nhất Trần thi đậu trường trung học tốt nhất Nam Thành, nhưng Dương Hiếu Hòa cũng không định để anh đi đọc, e rằng đó chính là nguyên nhân Bạch Nhất Trần đột nhiên bùng nổ. Thế nên Dương Hiếu Hòa không phí sức tìm kiếm Bạch Nhất Trần lắm. Chỉ là lúc thấy lão, cậu thiếu niên mặc bộ đồng phục sạch sẽ màu xanh lam không hề để lộ vẻ mặt sợ hãi.

Dương Hiếu Hòa vừa quắc mắt nhìn chòng chọc vừa đi đến chỗ anh, song lão còn chưa tới gần Bạch Nhất Trần, anh đã lên tiếng: "Tôi muốn chăm chỉ học tập. Chi phí cho cuộc sống sau này tôi sẽ tự giải quyết. Nếu ông không tới quấy rầy tôi, về sau tôi tìm được việc thì tôi sẽ nuôi ông. Nếu ông không để tôi yên, vậy tôi cũng sẽ không bỏ qua ông."

Khi nói những câu này, sắc mặt Bạch Nhất Trần nhàn nhạt, trông rất bình tĩnh: "Sau hôm ấy tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, quyết định là tôi không thể giết ông, nhưng tôi sẽ chém đứt tay chân ông. Chắc ông không có người thân nào sẵn lòng chăm sóc ông một cách vô tư đâu nhỉ?"

Dứt lời, Bạch Nhất Trần nghiêng đầu về bên trái. Làn da của anh tái nhợt, tuy rằng rất gầy nhưng khuôn mặt lại tinh xảo đẹp đẽ, tựa một thiên sứ thuần khiết. Anh cong môi, lời nói lại làm người sởn cả tóc gáy: "Trừ phi hôm nay ông đánh chết tôi ở đây, nếu không tốt nhất ông nên chạy đi, đừng để tôi tìm được."

Dương Hiếu Hòa không thể không thừa nhận, vào giây phút ấy lão quả thật rất sợ. Về sau lão cũng không dám quấy rối Bạch Nhất Trần nữa. Có điều, cuộc sống của lão quá gian khổ. Khi Bạch Nhất Trần học đại học, lão có tìm anh một lần, muốn mò ít tiền sinh sống trong tay Bạch Nhất Trần trước, lại bị bạn trai anh phát hiện.

Bạn trai của Bạch Nhất Trần là kẻ hung ác giống anh. Hắn gọi một nhóm lưu manh, vây lão trong hẻm nhỏ rồi đánh đập, chỉ cần lão ra khỏi cửa là đánh, bao vây lão gần một năm. Năm đó, trên người lão hầu như không tìm nổi một miếng da thịt lành lặn. Nhưng lão lại không dám báo cảnh sát vì hồ sơ phạm tội quá nhiều. Bối cảnh Thời Diệc Nam rất lớn, lão đấu không lại hắn.

Tiếp sau đó, lão nghe nói đứa con nuôi của lão chia tay với tên kia. Do tên kia rốt cuộc không xuất hiện nữa, lão mới dám tìm đến Bạch Nhất Trần để đòi tiền. Bạch Nhất Trần lại cũng đúng là thật sự nói được làm được, đầu tháng sẽ gửi lão năm ngàn tệ, bảo đảm lão không chết đói. Nhưng tháng này cũng sắp đến trung tuần mà Bạch Nhất Trần còn chưa gửi cho lão, Dương Hiếu Hòa mới lại đây chặn đường anh.

Mà sự đe dọa ban nãy của Bạch Nhất Trần lại khiến lão nhớ tới những việc người này làm năm mười hai tuổi. Bây giờ Dương Hiếu Hòa nhìn lại thanh niên trong xe. Dù động tác của anh biếng nhác, đôi mắt đẹp đẽ đầy vẻ khinh thường, cũng vẫn dễ nhìn khiến người không rời mắt được như trước, song Dương Hiếu Hòa cũng không dám lại có thêm tâm tư gì. Lão lúng ta lúng túng nói: "Bọn mày, không phải là đã chia tay à?"

Thanh niên ngồi trong xe vốn đang mang khuôn mặt tươi cười dịu dàng, nghe được lời này lại giống như bị người chọc vào dây thần kinh nhạy cảm nào đó, nụ cười trên mặt nhất thời tan vỡ. Anh thẫn thờ nhìn chằm chằm Dương Hiếu Hòa, không nói câu gì.

Hồi lâu sau, anh mới cứng đờ nhếch môi, thanh âm nhẹ nhàng: "Ông nghe ai nói là chúng tôi chia tay thế?"

Dương Hiếu Hòa nhìn ánh mắt âm trầm tối tăm của anh, không tiếp lời.

Bạch Nhất Trần lại thản nhiên, từng chữ từng chữ tiếp tục nói với lão: "Chúng ta, mãi mãi sẽ không chia tay."

"Được, không chia thì không chia. Chúc bọn mày đầu bạc răng long. Tiền của tao..." Dương Hiếu Hòa mới không quan tâm bọn họ có chia tay hay không. Lão tới gặp Bạch Nhất Trần chỉ vì muốn thêm ít tiền.

"Chiều tôi chuyển tiền." Bạch Nhất Trần ngồi thẳng người dậy, nắm chặt vô

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!