Chương 14: (Vô Đề)

Thanh niên kia hồi phục tinh thần thì thấy Bạch Nhất Trần liên tục nhìn chằm chằm vào chiếc ô trong tay mình. Cậu cho rằng anh đang để ý đến nước mưa không ngừng nhỏ giọt làm ướt sàn nhà, bèn vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Thanh niên đi xung quanh tìm thùng đựng ô, muốn bỏ nó vào, lại nhớ tới đây là ô Bạch Nhất Trần đưa cho cậu nên càng thêm luống cuống.

"Đưa ô cho tôi đi." Bạch Nhất Trần nhìn thấu sự lúng túng của thanh niên, cười tiến lên tiếp nhận.

Đường Ất đã sớm chú ý tới chiếc ô này, lớn tiếng nói với Bạch Nhất Trần nói: "Thầy Bạch, chiếc này và chiếc của thầy giống nhau như đúc!"

Bạch Nhất Trần cười cười: "Chiếc này chính là tôi đưa cậu ta."

Đường Ất gãi gáy: "A? Thầy Bạch, thầy có hai cái ô giống nhau ạ?"

"Đúng vậy. Kỳ thực tôi vẫn luôn dùng hai cái ô, chỉ là hai cái ô đều giống nhau nên cậu không nhận ra thôi."

Bạch Nhất Trần cắm chiếc ô vào thùng, tự nhủ lẩm bẩm: "Một cái ô làm sao có thể dùng lâu như vậy được?"

Còn thanh niên thấy Bạch Nhất Trần nhìn về phía cậu thì vội vã đứng thẳng người, hơi lắp bắp: "Thầy, thầy Bạch, tôi muốn học vẽ với thầy!" Dứt lời, thanh niên luống cuống tay chân móc ra tập tranh phác họa và iPad từ cặp sách, cho Bạch Nhất Trần xem tác phẩm của mình.

Bạch Nhất Trần xem tranh của cậu ta, nhất thời liền hiểu có lẽ người tuổi trẻ này rất yêu thích tranh vẽ của anh, bởi vì nét bút và phong cách của của cậu ta đều mang một ít bóng dáng của anh, nhưng lại cũng chứa phong cách đặc biệt của bản thân, không đến nỗi khiến người khác lẫn lộn giữa hai người bọn họ.

Bạch Nhất Trần khẽ cười một tiếng, trả lại tập tranh rồi lắc đầu nói: "Cậu vẽ rất đẹp, tôi cảm thấy đã không còn gì có thể dạy cậu. Vả lại tôi cũng đã không nhận học sinh nữa."

Thanh niên nghe anh nói vậy liền mất mát cúi thấp đầu xuống, tóc mái hơi xoăn rủ trước trán, vô cùng đáng thương, nom như con poodle nhỏ bị chủ nhân dạy dỗ. Cơ mà vóc người của cậu ta khá cao lớn, trông rất không hài hòa.

"Tôi không nhận học sinh vì tôi không thường tới phòng tranh." Bạch Nhất Trần nhìn bộ dạng này của cậu, không nhịn được mà giải thích nguyên nhân. Bình thường anh bán ít tranh làm ít phiên dịch là đủ để sinh hoạt, không cần mệt chết mệt sống kiếm tiền như trước kia nữa.

"Song nếu cậu bằng lòng thì có thể vẽ ở đây. Lúc tôi đến phòng tranh sẽ tiện tay dạy cậu ít kỹ xảo, nhưng thời gian tôi đến phòng vẽ tranh là không cố định."

Người này thực sự quá giống Thời Diệc Nam khi còn trẻ, Bạch Nhất Trần rất không có nguyên tắc mà nguyện ý coi cậu ta là ngoại lệ. Giữ cậu ta lại, có thể thường xuyên nhìn thấy cũng tốt.

"Không sao!" Thấy anh đồng ý, ánh mắt của cậu trai kia sáng rực lên, luôn miệng nói cảm ơn, "Tôi bằng lòng, cảm ơn thầy Bạch."

Bạch Nhất Trần cười hỏi cậu: "Cậu tên là gì?"

Thanh niên trả lời anh: "Tôi tên là Thời Diệc Minh."

Cậu có quan hệ gì với Thời Diệc Nam?

Bạch Nhất Trần thiếu chút nữa bật thốt lên hỏi ra cái vấn đề này, nhưng thật ra đáp án rất dễ đoán. Cha ruột Thời Diệc Nam phụ thân là một tên xấu xa, tình nhân khắp thiên hạ, con riêng vô số, việc này trước đây Thời Diệc Nam từng kể cho anh.

Khó trách cậu ta giống Thời Diệc Nam đến thế.

Chẳng qua anh không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, em trai Thời Diệc Nam sẽ thích tranh của anh.

"Đây thật là cái tên rất hay." Bạch Nhất Trần nói, trong đôi mắt đẹp đẽ tràn ngập ôn nhu.

Bất kể là Thời Diệc Nam hay là Thời Diệc Minh, phần lớn người trên cõi đời này, tên của bọn họ dường như cũng mang theo chờ đợi và hy vọng cha mẹ dành cho con, hoàn toàn khác anh.

Hơn ba giờ chiều, mưa ngừng lại, Thời Diệc Minh cũng đi.

Bạch Nhất Trần cất chiếc ô xanh trắng Thời Diệc Nam tặng anh vào một cái túi nilon đen, thừa dịp trời trong bèn rời khỏi phòng vẽ, ném nó vào trong thùng rác bên ngoài.

Có lẽ là do mưa rơi, mùi của thùng rác không quá nặng.

Bạch Nhất Trần lẳng lặng nhìn vật cũ đã chứng kiến quá khứ của anh và Thời Diệc Nam. Nó nằm cạnh rau quả hư thối và tro cặn không nhìn ra hình thù, mục nát, thối rữa, héo tàn trong không khí ẩm ướt sau cơn mưa.

Bạch Nhất Trần yên lặng đứng trước thùng rác. Nếu lúc này có người đi qua, người kia nhất định sẽ mắng Bạch Nhất Trần là bệnh thần kinh —— người lớn lên trắng nõn đẹp đẽ, tại sao sẽ dừng chân không đi trước đống rác chứ?

Song chỉ có Bạch Nhất Trần biết đến, giờ khắc này đáy lòng anh ngơ ngác và hoảng hốt cỡ nào, mà càng nhiều hơn chính là tiêu tan và thản nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!