Chương 12: (Vô Đề)

Nói đoạn, người thanh niên giơ cánh tay đang cầm viên thuốc màu trắng lên trước mặt Thời Diệc Nam, giọng nói lộ vẻ mong đợi: "Bác sĩ kê cho em đấy. Hôm nay anh uống rượu thì uống mấy viên đi, tốt cho thân thể."

Trong bóng đêm, sắc mặt thanh niên tái nhợt, nụ cười có chút quỷ quyệt. Thời Diệc Nam hơi ngơ ngẩn nhìn anh, biết rõ hắn không cần uống thuốc này nhưng vẫn thuận theo ý Bạch Nhất Trần, tiếp nhận viên thuốc trong tay anh rồi bỏ thuốc vào miệng.

Thuốc viên không bọc vỏ đường bên ngoài, nhưng vừa vào miệng là tan ra, thậm chí còn hơi ngọt ngọt. Hắn nhấp một hớp nước Bạch Nhất Trần đưa tới, nuốt thuốc xuống và nói: "Là thuốc thì ba phần độc, dẫu là thuốc bồi bổ sức khoẻ cũng thế, em dùng ít thôi. Vài ngày nữa anh để Bạch Duy Hoan đặt chút dược liệu tới nấu dược thiện cho em, về sau cũng không cần uống những thuốc này nữa."

"Anh còn có thể làm dược thiện à?" Bạch Nhất Trần nhìn hầu kết trượt lên trượt xuống của Thời Diệc Nam lúc nuốt thuốc, ánh mắt u ám, "Vậy mà anh còn để em nấu cơm mỗi ngày cho anh?"

Nhận ra sự không vui trong giọng nói thanh niên, Thời Diệc Nam tiến lên ôm eo ôm anh xoay nửa vòng tại chỗ. Hắn cắn vành tai của anh, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Đây không phải là vì em không ở bên người à, anh không thể chết đói được."

Bạch Nhất Trần nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, không so đo mà chỉ hỏi hắn: "Thuốc uống ngon không?"

Câu hỏi này rất kỳ quái, nào có ai sẽ hỏi thuốc uống ngon hay không chứ?

Nhưng Thời Diệc Nam nhớ lại vị ngọt nhàn nhạt khi thuốc tan trong miệng, thành thật trả lời: "Hơi ngọt. Anh uống thuốc của em rồi, em có cần đi lấy thêm mấy viên không?"

Bạch Nhất Trần đặt môi ở nơi Thời Diệc Nam vừa chạm qua, uống cạn cốc nước, sau đó liếm liếm đôi môi ướt át: "Không cần, anh về là em không khó chịu nữa."

Thời Diệc Nam nhìn đôi môi mướt rượt của thanh niên, không nhịn được phủ lên, liếm đi giọt nước bên trên: "Được, vậy em mau đi ngủ đi."

"Ừm." Bạch Nhất Trần mỉm cười, ôm lấy eo của người đàn ông, tình chân ý thiết mà nở nụ cười, lời buổi chiều Hạ Khởi nói lúc đưa thuốc cho anh vang vọng khắp tâm trí ——

"Thuốc này có vài tác dụng phụ, mấy lần dùng đầu tiên sẽ khá khó chịu, đặc biệt là lần thứ nhất. Cậu uống vào buổi tối trước khi ngủ, ngủ rồi có lẽ sẽ không cảm giác được, đợi bắt đầu có tác dụng cũng sẽ không khó chịu đến thế. Mấy hôm nay cậu ăn uống thanh đạm chút."

Xưa nay thuốc Hạ Khởi kê cho anh luôn là loại tốt nhất.

Dù sao cũng là nhờ thuốc của hắn giúp anh sống an an ổn ổn nhiều năm như vậy.

Do đó, ngủ thẳng tới nửa đêm, Thời Diệc Nam liền nôn mửa.

Hắn cố sức bò dậy khỏi giường, lảo đảo lao đến phòng tắm nôn sạch đồ ăn chưa tiêu hóa hết trong hôm nay.

Hắn vừa tỉnh là Bạch Nhất Trần cũng tỉnh theo. Anh đứng ở cửa phòng nhìn Thời Diệc Nam nôn, chờ Thời Diệc Nam rốt cuộc không nôn được cái gì mới lo âu tới bên cạnh hắn, đưa giấy đưa nước cho hắn. Trong thanh âm của anh tràn đầy lo lắng: "Sao đột nhiên lại ói ra thế, có phải tối nay anh ăn nhầm thứ gì không?"

Thời Diệc Nam dùng giấy lau miệng rồi đến bồn rửa tay súc miệng. Chờ tiếng ong ong trong tai hơi nhỏ chút, hắn cau mày khàn giọng nói: "Ừm... Có thể là buổi tối ăn phải thứ không tốt gì đó."

Thời Diệc Nam cho rằng lời hắn nói từng chữ rõ ràng, nhưng dù ở ban đêm yên lặng như tờ, thanh âm của hắn cũng rất nhỏ, cần tập trung lắng nghe mới có thể nghe rõ.

Bạch Nhất Trần ôm lấy eo hắn từ đằng sau, kề đầu lên lưng hắn rồi nhẹ giọng nói: "Em rất lo lắng cho anh."

Thời Diệc Nam khựng lại hồi lâu, mới có thể sắp xếp ngôn ngữ trong đống tư duy hỗn độn để nghe hiểu những lời Bạch Nhất Trần vừa nói.

Hắn biết tại sao Bạch Nhất Trần lo lắng cho hắn như vậy. Thân thể hắn luôn khỏe mạnh, từ trước đến giờ rất hiếm khi sinh bệnh, nhưng một căn bệnh thông thường cũng thành bệnh lớn. Thời đại học hắn suýt chút nữa bị viêm phổi, cũng làm Bạch Nhất Trần mất nửa cái mạng —— vì chăm sóc hắn, Bạch Nhất Trần canh giữ bên giường hắn chăm sóc hắn ngày đêm không ngừng, kết quả sau đó hắn khỏe, anh lại ngã bệnh.

Thời Diệc Nam hất nước lạnh dội lên mặt, lắc lắc đầu mới trở nên tỉnh táo hơn. Hắn xoay người ôm thanh niên, hôn một cái lên tóc anh và nói: "Anh không sao, ngày mai sẽ khỏe. Anh sẽ ngồi ở nhà vệ sinh một lúc, em mặc kệ anh, nhanh đi ngủ đi."

Bạch Nhất Trần dựa vào ngực Thời Diệc Nam, nhắm mắt lại không nói gì.

Mà trên thực tế sự "lo lắng" của Bạch Nhất Trần cũng không phải là không có lý do. Sang hôm sau Thời Diệc Nam vẫn chưa khỏe lại, hắn gần như nôn suốt một buổi tối, nôn đến mức sau đó chỉ nôn ra ít giấm chua vàng nhạt. Toàn bộ tóc tai hắn bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, chỉ có thể suy nhược nằm nhoài trên bồn cầu, mãi đến sáng sớm tinh mơ mới về giường nằm xuống.

Bạch Nhất Trần kéo chiếc ghế đẩu mềm đến bên giường, giúp Thời Diệc Nam chặn góc chăn, không để tý xíu gió lạnh thổi vào. Anh cầm bông ngoáy tai chấm ít nước ấm bôi lên đôi môi khô khốc của hắn. Sau đó anh nắm chặt bàn tay dày rộng của Thời Diệc Nam, viền mắt đỏ chót, run giọng nói: "Xin lỗi..."

Thời Diệc Nam thấy anh xin lỗi, không nhịn cười được: "Sao em lại nói xin lỗi? Là do tự anh ăn nhầm đồ, còn khiến em ngủ không ngon cả buổi tối nữa."

Bạch Nhất Trần lắc đầu, sương mù nhanh chóng bao trùm đôi mắt: "Tay anh còn lạnh hơn tay em." Dứt lời, Bạch Nhất Trần vội vàng đứng dậy lấy ra máy sưởi cầm tay trong tủ, nạp đầy điện và nhét vào lòng Thời Diệc Nam, "Em đi nấu ít cháo cho anh, chờ anh tỉnh lại rồi ăn nhé."

Thời Diệc Nam nghe vậy bèn gật đầu, nhắm hai mắt lại. Nôn cả buổi tối, dù hắn khỏe mạnh cỡ nào, giờ khắc này cũng yếu ớt như là người bệnh nặng sắp chết. Mấy câu vừa nói với Bạch Nhất Trần đã tiêu hao toàn bộ sức lực của hắn, không có cách nào nói thêm được một chữ.

Bạch Nhất Trần chờ hô hấp của hắn chậm rãi lại mới xuống lầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!