"Không cần." Bạch Nhất Trần mỉm cười nói với hắn, "Em chỉ đi gặp người bạn, sẽ về nhanh thôi, anh đừng ghen."
"Ai ghen? Không phải anh đây đang uống sữa sao?" Thời Diệc Nam giơ tay kéo Bạch Nhất Trần ngồi lên chân mình, cắn vành tai anh, âm thanh trầm thấp khàn khàn, "Trước đây em thích cho anh uống sữa tươi, nuôi anh khỏe mạnh như thế, em có âm mưu gì? Hả?"
Bạch Nhất Trần dở khóc dở cười, nghiêng đầu tránh né môi lưỡi làm loạn của người đàn ông: "Nào có âm mưu gì, sữa bò tốt cho thân thể anh, em sợ anh sinh bệnh."
Thời Diệc Nam rất khỏe mạnh, cơ bắp trên người rắn chắc khỏe khoắn, thường xuyên làm Bạch Nhất Trần liên tục xin tha trên giường. Nhưng dù cường tráng đến đâu, người cũng không phải làm bằng sắt mà bằng máu thịt, cũng sẽ sinh bệnh bị thương. Hồi đại học Thời Diệc Nam từng mắc bệnh truyền nhiễm một lần, còn bệnh vô cùng nghiêm trọng, Bạch Nhất Trần trông coi trước giường bệnh để chăm sóc hắn ngày đêm liên tục trong vòng một tháng. Từ đó về sau, mỗi ngày anh mang cho hắn một cốc sữa bò.
Nhắc tới cũng kỳ, sau đó Thời Diệc Nam rất ít khi bị bệnh lại.
"Tốt cho thân thể nhưng em cũng chỉ cho anh uống, còn mình thì không." Thời Diệc Nam nặn nặn mũi của thanh niên, lúc buông ra thì thấy chỗ đó đỏ đỏ, tôn lên con ngươi đen long lanh của anh, nom cực kỳ vô tội, đáng thương tựa con nai con bị bầy sói bức đến tuyệt cảnh.
Bạch Nhất Trần nhíu mày, khịt khịt mũi: "Sữa bò quá tanh, em không thích cái mùi kia..."
Thời Diệc Nam cười mắng anh: "Yếu ớt như con mèo."
Bạch Nhất Trần ngửa đầu, ánh nước trong mắt đẹp đẽ rạng rỡ. Anh ghé sát tới và hôn lên cằm người đàn ông: "Vậy anh nuôi em đi."
"Được, nuôi cả đời."
Thời Diệc Nam đồng ý, Bạch Nhất Trần càng cười vui vẻ hơn.
Chiều hôm sau, Bạch Nhất Trần đến phòng khám tâm lý của Hạ Khởi để kiểm tra hàng tháng.
"Chào buổi chiều, bác sĩ Hạ."
"Chào buổi chiều."
Hạ Khởi ngẩng đầu lên, cười nói với thanh niên vừa chạy tới ngồi xuống ghế sofa. Hắn xoay người lấy ra quyển sổ chuyên môn ghi chép bệnh lý của Bạch Nhất Trần từ ngăn kéo phía sau. Hắn mở rồi dùng bút viết trên đó, đồng thời mở miệng hỏi anh: "Tâm trạng hôm nay rất tốt hả?"
Bạch Nhất Trần không lập tức trả lời câu hỏi này của Hạ Khởi. Anh nằm trên ghế sofa mềm mại, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vườn hoa sáng ngời ngoài cửa sổ. Mãi đến tận khi đôi mắt hơi khô rát, anh mới chớp chớp mắt và khẽ "ừ" một tiếng: "Có chút vui vẻ, lại chó chút khó chịu."
Hạ Khởi hỏi anh: "Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?"
Bạch Nhất Trần nở nụ cười, mi mắt dài khẽ run, âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Anh ấy trở lại."
Nghe đến đó, Hạ Khởi hơi ngừng bút. Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi ôn nhu hỏi: "Cậu xác định... đó là bạn trai của cậu phải không?"
Thật ra hỏi như vậy cũng không ổn lắm, nhưng một năm trước Bạch Nhất Trần đã bắt đầu xuất hiện ảo giác, anh thường bắt gặp người vốn không nên xuất hiện lại ở trước mặt anh, hắn kê thuốc cho anh thì tình huống mới đỡ hơn một chút.
Hiện tại Hạ Khởi hỏi điều này, chỉ là muốn xác nhận xem có phải bệnh tình của Bạch Nhất Trần lại nghiêm trọng lên không.
"Phải, chính là anh ấy." Bạch Nhất Trần nói, "Anh ấy vẫn đẹp đẽ như vậy, buổi tối hay ban ngày tôi đều ngắm anh ấy, ngắm thế nào cũng không đủ. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Anh ấy còn nói anh ấy nhớ tôi, anh ấy yêu tôi, muốn bên tôi vĩnh viễn."
"Hai người hợp lại?"
"Ừm."
Kết quả này có phần ngoài dự liệu của Hạ Khởi, nhưng dường như lại hợp tình hợp lí. Dẫu hắn cho rằng Bạch Nhất Trần không thích hợp tiếp tục ở cùng Thời Diệc Nam, song với tình huống trước mắt thì đây chính là kết quả tốt nhất.
"Vậy cảm xúc của cậu gần đây ——" Hạ Khởi ghi chép mọi thứ trên giấy, đang muốn hỏi Bạch Nhất Trần cảm xúc gần đây có được cải thiện không.
Ngòi bút của hắn ma sát lên giấy trắng phát ra tiếng sàn sạt khẽ khàng, thanh âm này rất nhẹ, lại không thể khiến Bạch Nhất Trần duy trì bình tĩnh trong lòng nữa. Trái lại, Bạch Nhất Trần lắng nghe, trong lòng bị thổi bùng lên một đám lửa và sự buồn bực khó giải thích được. Nụ cười trên mặt anh không còn, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà. Anh cắt ngang lời Hạ Khởi: "Nhưng tôi cảm thấy anh ấy đang lừa tôi."
Hạ Khởi đột nhiên dừng bút lại rồi ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhất Trần. Hắn nhìn ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: "Sao có thể thế được chứ?"
"Là thật..." Bạch Nhất Trần ngồi dậy, ngón tay xen vào mái tóc, "Bác sĩ Hạ... Tôi đã không nhận ra anh ấy, ngộ nhỡ... ngộ nhỡ anh ấy là giả thì sao? Là có một kẻ rất giống anh ấy lừa gạt tôi thì phải làm sao bây giờ? Kỳ thực anh ấy vốn không trở về..."
Hạ Khởi không tiếp tục viết nữa. Thanh âm của hắn êm dịu và ẩn chứa sự an ủi: "Sẽ không, làm sao sẽ nhận sai được? Không có ai sẽ lấy chuyện như vậy để lừa gạt cậu. Coi như cậu cảm thấy mình nhận lầm thì cũng không thể người người đều nhận sai được chứ? Sẽ có người nhắc nhở cậu, đừng lo lắng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!