Chương 10: (Vô Đề)

Giọng nói này khiến Bạch Duy Hoan hơi sửng sốt. Gã nhìn về phía nơi phát ra tiếng, chỉ thấy chàng thanh niên xinh đẹp đang cười dịu dàng dưới ánh đèn đường màu bạc u ám, nốt ruồi đen tựa giọt lệ phía dưới con mắt tôn lên hai gò má ửng đỏ của anh, có loại cảm giác nói không nên lời.

Gã từng gặp khuôn mặt này, mà không chỉ một lần.

Xế chiều hôm nay còn thấy trên bàn của Thời Diệc Nam đấy.

Nhưng không lần nào tiếp xúc đối phương một cách chân thật thế này, Bạch Duy Hoan sững sờ chốc lát, liên tục xua tay nói: "Không cần không cần, tôi giúp đỡ chuyển hành lý xong là phải về rồi."

"Không làm lỡ thời gian của cậu đâu. Hai người có thể vào cất hành lý trước, đợi lát nữa lại để Diệc Nam tiễn cậu đi." Bạch Nhất Trần mở cửa phòng, ánh sáng ấm áp chậm rãi lan từ cửa đến chân Bạch Duy Hoan, thanh âm ôn nhu của thanh niên đầy sự mê hoặc, làm Bạch Duy Hoan quỷ thần xui khiến theo anh vào phòng.

Chờ Bạch Duy Hoan phục hồi tinh thần lại, gã đã ngồi trên ghế sofa phòng khách. Thời Diệc Nam ngồi bên tay trái, còn Bạch Nhất Trần thì ở bếp nấu trà nóng cho bọn họ.

Bạch Duy Hoan quan sát căn phòng một vòng, hỏi Thời Diệc Nam: "Tổng giám đốc Thời... Các anh?"

"Cậu ấy chính là người yêu của tôi, Bạch Nhất Trần." Thời Diệc Nam giới thiệu ngắn gọn Bạch Nhất Trần với Bạch Duy Hoan rồi lập tức đuổi người, "Nơi đây là nhà của Nhất Trần, sau này tôi sẽ cùng ở. Uống xong trà là cậu nhớ mau mau đi."

"Dạ." Bạch Duy Hoan đáp, gã châm chước dùng từ, "Hai người là... giảng hòa rồi ạ?"

Thời Diệc Nam "ừ" một tiếng, tảng băng lạnh lẽo cứng rắn trên mặt bỗng tan chảy khi bóng dáng Bạch Nhất Trần bưng khay trà đi ra lọt vào tầm mắt hắn, rồi nó lại ngưng tụ thành cưng chiều tràn đầy. Hắn đứng dậy khỏi sofa và đi tới cạnh thanh niên, muốn đỡ lấy khay trà, "Để anh bưng cho."

Thanh niên nghiêng người, không cho hắn chạm cái khay kia: "Trà khá nóng, anh vẫn nên ngồi về chỗ đi".

Nhận được sự quan tâm của thanh niên, nụ cười trên mặt Thời Diệc Nam càng ngày càng không đành lòng nhìn thẳng. Nếu không phải thời cơ không đúng lắm, Bạch Duy Hoan đều muốn lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình rồi lén lút cất giữ.

Sau một khắc, thanh niên lại đi tới trước mặt gã, rót một tách trà nóng đưa cho gã: "Đây là trà gừng, có thể làm ấm người. Thư ký Bạch, cậu uống một ít rồi hẵng đi."

Xuyên qua làn khói mỏng mênh mông bốc lên từ tách trà, Bạch Duy Hoan đối diện đôi mắt của thanh niên, giây tiếp theo lại đột nhiên cúi đầu, không còn dám nhìn thẳng vào người ấy nữa. Gã thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Dứt lời, gã đưa tay đón trà gừng trong tay Bạch Nhất Trần. Song bởi gã không ngẩng đầu nhìn nên bỗng vô ý chạm phải tay anh. Ngón tay của thanh niên vô cùng lạnh lẽo, chênh lệch rõ ràng với cốc trà nóng bỏng, khiến trái tim gã phảng phất ngừng đập vài giây.

"Cẩn thận nóng." Bạch Nhất Trần nhắc nhở gã.

Bạch Duy Hoan im lặng không lên tiếng, chỉ nắm chặt tách trà. Nhưng trong độ nóng ấm áp, nhiệt độ ban nãy không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay thanh niên lại chậm rãi làm dịu mát đáy lòng gã.

Thời Diệc Nam không phát hiện động tác nhỏ giữa hai người bọn họ, hắn chỉ có chút bất mãn sự tập trung của Bạch Nhất Trần không ở trên người mình, chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần đêm nay. Hắn giật nhẹ góc áo của Bạch Nhất Trần và nói: "Anh cũng lạnh."

Bạch Nhất Trần buồn cười liếc nhìn chiếc áo khoác nỉ dày hắn mặc, không rót trà gừng cho hắn mà đưa tới một cốc sữa bò ấm: "Vậy anh uống chút sữa bò đi, giúp ngủ ngon."

Thời Diệc Nam ôm cốc sữa bò, ánh mắt lại lườm trà gừng trong tay Bạch Duy Hoan —— ấm trà gừng này Bạch Nhất Trần chẳng để anh chạm vào dù chỉ một tách, lẽ nào tất cả trà gừng được nấu cho Bạch Duy Hoan uống hay sao?

Bị người lãnh đạo trực tiếp nhìn chằm chằm, ánh mắt của người yêu sếp cũng mơ hồ rơi trên người mình, Bạch Duy Hoan chịu không nổi nữa. Gã ừng ực uống cạn tách trà rồi lập tức cất tiếng chào: "Tổng giám đốc Thời, Bạch tiên sinh, công việc của tôi còn chưa làm xong, tôi đi về trước... Hẹn gặp lại."

"Ôi chao chờ chút —— "

Nhưng Bạch Nhất Trần lại đuổi theo, gọi giật Bạch Duy Hoan mới đi tới cửa. Anh lấy chiếc áo khoác Thời Diệc Nam mặc không vừa trên móc áo bên cạnh xuống, dịu dàng cười nói với Bạch Duy Hoan: "Buổi tối lạnh, cậu mặc thêm một ít, đây là áo của Diệc Nam..."

Lần này Bạch Duy Hoan dẫu ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra thái độ của Bạch Nhất Trần với mình có điểm gì đó không đúng. Gã liếc nhìn Thời Diệc Nam đã đứng lên từ ghế sofa với sắc mặt đen đến đáng sợ, không chờ Bạch Nhất Trần nói hết lời đã từ chối: "Không cần! Xe tôi đậu ngay bên ngoài, lên xe là không lạnh."

Bạch Nhất Trần ngơ ngác ôm chiếc áo ở cửa, ngẩn người ngắm bóng lưng rời đi của Bạch Duy Hoan.

Thời Diệc Nam đi tới, mạnh mẽ vòng qua eo anh, âm thanh rất nhẹ: "Sao thế Nhất Trần? Trước đây em từng gặp thư ký Bạch rồi à? Sao lại quan tâm cậu ta như vậy?" Quả thực sự chú ý mà Bạch Nhất Trần dành cho Bạch Duy Hoan không quá bình thường, nhưng Thời Diệc Nam lại cho rằng Bạch Nhất Trần đang tạo mối quan hệ thân thiết với những người xung quanh hắn.

Dù sao hắn và Bạch Nhất Trần cách xa nhau một thời gian, nếu Bạch Nhất Trần muốn tìm hiểu tình hình của hắn mấy năm qua từ người bên cạnh hắn thì cũng chẳng sao, chỉ là thanh niên đối xử với người khác tốt như vậy làm hắn hơi ghen.

"Tất nhiên là chưa từng gặp." Bạch Nhất Trần thở dài, treo áo lên móc lần nữa, "Nhưng cái áo này anh cũng không mặc được mà, bên ngoài lạnh như thế, che gió cho cậu ấy cũng không tồi..."

Thời Diệc Nam nheo mắt lại, ôm eo Bạch Nhất Trần kéo anh ra ghế sofa để hôn, âm thanh mơ hồ: "Không cho, đây là đồ của anh. Dù nó có rách nát cũng không cho cậu ta."

Bạch Nhất Trần không nói chuyện tiếp, anh hơi di chuyển để điều chỉnh tư thế, giơ tay ôm cổ người đàn ông, hé môi phối hợp giúp môi lưỡi hắn càng tiến vào sâu hơn. Ngay lúc sắp lau súng cướp cò, Bạch Nhất Trần nhíu mày tránh được nụ hôn của Thời Diệc Nam: "Chờ đã..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!