Chương 9: (Vô Đề)

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Sau khi Lưu Văn Đình nói xong, liền nhìn phản ứng của Lâm Diêu, Tư Đồ ngồi bên cạnh đổ mồ hôi như mưa.

"Bác gái, con sẽ tham gia lần so tài này."

Lâm Diêu kiên định nói.

Tốt!

"Nhưng mà con cũng có một điều kiện."

Cứ nói.

"Trong lúc phá án, bác không được tham gia bất kì phe nào, nói chính xác là, bác chỉ được đứng xem."

"Bác không có chuyện lén giúp Tư Đồ đâu."

Lưu Văn Đình cười nói.

"Con đương nhiên biết chuyện này. Điều kiện của con là nhắm vào cảnh sát quốc tế, giống như chuyện vừa nãy, bác cũng không nói toàn bộ cho tụi con nghe."

Lưu Văn Đình sửng sốt,

"Sao con lại nghĩ vậy?"

"Đầu tiên, nếu không có liên quan đến cảnh sát quốc tế, tối qua tổ trưởng của con cũng sẽ không có khả năng cho bác nghe khẩu cung của Phó Kỳ Kỳ.

Thứ hai, nếu cuộc thi thật sự có cảnh sát quốc tế tham dự, bọn họ không thể nào không nói thân phận của mình cho bác biết.

Nếu như bọn họ giả làm thí sinh, lỡ trùng hợp bị loại thì sao? Làm nhân viên thì càng không thể, con đã xem tài liệu của tất cả nhân viên, ngoại trừ thí sinh ra, tất cả nhân viên đều thuộc công ty của bác, bác gái, ai là nhân viên của mình, ai không phải, chẳng lẽ bác không biết?

Chỉ hai điểm này thôi cũng nói lên bác giấu diếm tụi con cái gì, và cũng nói lên quan hệ mật thiết giữa bác và cảnh sát quốc tế.

"Tư Đồ nãy giờ im re không dám hó hé cuối cùng cũng mở miệng, hắn nói với mẹ,"Con nói em ấy tinh hơn con rồi mẹ không tin, giờ thấy chưa.

"Biểu tình của Lưu Văn Đình càng ngày càng nghiêm túc, ánh mắt bà nhìn chằm chằm Lâm Diêu,"Bác đã đánh giá thấp con.

Được, từ hôm nay trở đi bác sẽ rời khỏi cuộc thi, tổng giám đốc sẽ đến thay thế, bác cũng rời khỏi khách sạn này, hài lòng chưa?Như thế vẫn chưa đủ, bác phải nói cả chuyện của bên cảnh sát quốc tế nữa.Lâm Diêu chèn ép.Cái này nói cũng được.

Sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát quốc tế ở Nhật Bản, bọn họ liền phái hai người đến nằm vùng, bác không biết tên thật của họ, chỉ biết một giả làm nhân viên, tên Ngô Hoa, là nam, một người khác giả làm thí sinh, tên tiếng Anh là Tiffany.Tiffany?Có chuyện gì, Tiểu Diêu, em biết người này?Tư Đồ xen vào hỏi.Tôi biết người này, là bạn thân nhất của Lộ Tiểu Yến trong cuộc thi.Trong cuộc thi chỉ có mình bác biết thân phận của họ, bác cũng đồng ý bảo mật cho họ.

Những gì bác nói là tất cả những cái bác biết.

"Lâm Diêu tuy rằng đã nhận lời Lưu Văn Đình, nhưng nhìn qua không hề có một chút nóng nảy, hắn vô cùng nhàn nhã ăn hết dĩa của mình, dùng khăn tay lau miệng, lộ ra nụ cười chói chang khiến Tư Đồ hoa mắt, nói với Lưu Văn Đình,"Cám ơn bác gái đã mời, nếu bác còn gì muốn nói với Tư Đồ thì con về trước.Không cần, cho dù bác muốn giữ nó, nó cũng chưa chắc chịu ở lại.

Xong rồi, cùng về đi.

"Tư Đồ gật đầu với Lâm Diêu, chỉ nói một câu với Lưu Văn Đình,"Tụi con về.

"Sau đó đứng dậy. Lâm Diêu là người đầu tiên rời khỏi phòng, bước chân rất nhanh, hắn để lại không gian cho hai mẹ con phía sau. Quả nhiên, Tư Đồ vừa ra tới cửa, liền quay đầu nói với Lưu Văn Đình,"Mẹ, con…Không cần nói, mẹ hiểu.

"Không ai hiểu con bằng mẹ, Lưu Văn Đình biết Tư Đồ muốn nói gì. Tư Đồ cười tự giễu, cúi đầu nói một câu,"Em ấy cũng hiểu.

"sau đó xoay người đuổi theo Lâm Diêu. Đi vào thang máy, bọn họ không ai nói gì, đi ra khỏi khách sạn cũng không ai lên tiếng, đến bãi đậu xe vẫn im lặng. Chờ đến lúc Tư Đồ mở cửa xe, Lâm Diêu có chút chần chờ. Nhìn Lâm Diêu như có điều suy nghĩ, Tư Đồ mới nói,"Tiểu Diêu, anh chỉ muốn nói với em một chuyện, cho dù chúng ta ai thắng ai thua, kết quả cũng giống nhau, chỉ cần em không thay lòng, đời này hai ta không có khả năng xa nhau.

Anh cũng không muốn nói quá nhiều lời bảo em vui lên hay an ủi em, với sự thông minh của em cũng rõ tại sao mẹ anh đưa ra yêu cầu đó.

Anh không biết có nên cám ơn em không, dù sao một người sợ phiền phức như em lại chịu hồ đồ với mẹ anh chỉ vì quan hệ của chúng ta, nếu là mẹ của người khác, em chắc chẳng thèm nhìn tới rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!