Chương 4: (Vô Đề)

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Pháp y đang ở bên kia cười lén, Lâm Diêu ngẩng đầu nhìn cô, liền hỏi,

"Hình như chị có gì muốn nói?"

Pháp y nhìn về phía cánh tay của thi thể, bĩu môi, Lâm Diêu thận trọng nâng cánh tay trái của thi thể lên, phát hiện trong lòng bàn tay phải có dính máu hình kì lạ, hình như trước khi chết có cầm vật gì, cho nên để lại dấu vết.

"Chị Sở, chị thấy thế nào?"

Lâm Diêu hỏi ý kiến.

Vị nữ pháp y được cánh đàn ông trong cảnh cục hình dung là yêu xác chết, lập tức không còn vẻ tươi cười, không vui nói,

"Nhìn dấu vết chắc là một tờ giấy, thời gian tử vong đã hơn hai tiếng, nguyên nhân cái chết rất rõ ràng, bị vật cùn đánh cho đến chết. Những chi tiết khác, tôi còn phải giải phẫu mới biết được."

Lâm Diêu nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, thời gian tử vong đại khái là khoảng một giờ rưỡi.

Người báo án có trăm ngàn chỗ hở, mà cuộc thi người mẫu còn chưa bắt đầu đã chết hai người.

"Tiểu Lâm, cậu nghĩ hai vụ án đều do một hung thủ làm?"

"Chị Sở lại để ý mấy chuyện bên ngoài thi thể, thiệt làm cho tôi giật mình." Lâm Diêu bắt đầu chọc ghẹo.

Sở pháp y không được tự nhiên bĩu môi,

"Tôi chỉ hiếu kỳ thôi. Thi thể buổi chiều tràn ngập mỹ cảm, còn cái này, nhìn như bãi nôn."

Lâm Diêu đứng lên, hỏi nữ pháp y đã ba mươi mà vẫn trông như đứa trẻ,

"Chị Sở, thi thể của Lộ Tiểu Yến đã giải phẫu chưa?"

"Mới làm được phân nửa thì bị kéo tới đây, trong cơ thể người chết phát hiện thuốc mê, tiêm vào tĩnh mạch. Cho nên, suy luận quan hệ với thi thể của vị kia bị bác bỏ."

Lâm Diêu khó khi nào đỏ mặt trước một người con gái, chịu thôi, chuyện của hắn và Tư Đồ gần như ai cũng biết.

Sở pháp y thoải mái nhìn Lâm Diêu cười, một thái độ hiền hòa truyền ra ngoài, khiến Lâm Diêu cảm thấy ấm áp.

Cũng không cất giấu suy nghĩ, hắn xoay qua nói với cô,

"Chị Sở, tôi nghĩ hung thủ của hai vụ án là một người."

Tại sao?

Lâm Diêu cười không nói, lúc đến hiện trường trong lòng hắn cũng đã tự hỏi: Tại sao?

Đẩy cánh cửa phòng VIP được cảnh sát trưng dụng, hắn nhìn thấy một cô gái cao gầy ngồi đằng trước lau nước mắt, đồng nghiệp phụ trách bảo vệ đứng khá xa, có cảm giác không tồn tại.

Lâm Diêu phất tay với bọn họ, hai người kia liền ra ngoài không để lại tiếng động.

Từ từ đi về phía trước, dung mạo của cô gái thay đổi theo góc của thị giác hiện ra trước mắt, Lâm Diêu không khỏi tự hỏi, người mẫu có phải ai cũng xinh đẹp như thế không?

Anh là? Khóc tới hai mắt đỏ bừng, cô nhìn chàng trai đứng trước mặt đẹp tới mức ghen tị, kinh ngạc hỏi.

"Tôi là Lâm Diêu của tổ trọng án, xin chào."

Lúc chào hỏi, Lâm Diêu cố tình bắt tay cô, sau đó chọn một vị trí cách xa, ngồi xuống.

Cô gái khóc thút thít, cố gắng khống chế nước mắt, có thể là không muốn khóc trước mặt một chàng đẹp trai đi, cô dùng mấy tờ khăn giấy rốt cuộc cũng thành công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!