Chương 36: (Vô Đề)

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Lúc Cát Đông Minh hối hả chạy về tổ trọng án, vừa vào cửa đã hét lên,

"Có ai biết Tiểu Lâm đi đâu không?!"

"Tổ trưởng, tìm hắn thì gọi điện thoại đi."

Một tổ viên không rõ chuyện gì, càng muốn chọc cho tổ trưởng đại nhân nổi điên hơn.

Đàm Ninh đứng phía sau cười, không nói tiếng nào, Cát Đông Minh thở phì phò xoay mặt nói, Nó tắt máy rồi!

Lúc này, Diễm Bình từ bên ngoài đi vào, vỗ vỗ vai tổ trưởng đại nhân, cười híp mắt nói,

"Hắn đang chơi đua xe."

Cái gì?

"Đang đua xe ở đường quốc lộ bỏ hoang kế thành phố, nói là đi hai tiếng."

Một mình?

Thì đi một mình à.

Đàm Ninh bên cạnh nói nhỏ với Cát Đông Minh, thấp giọng nói,

"Em nói rồi, chúng ta vẫn nên đi thôi."

Đi đâu?

"Anh suy nghĩ đi, Tiểu Lâm đi đua xe, mà với tốc độ của hắn thì anh cũng biết rồi…"

Cát Đông Minh hừ một tiếng,

"Hắn không lái xe của hắn."

"Ý em không phải chuyện này. Giờ hắn chạy xe gì cũng được, nói chung là sai luật lệ giao thông, anh không sợ bị tổ giao thông phái người tới gây phiền phức hả?"

Hừ! Cát Đông Minh trừng mắt, xoay người bước đi như bay!

Dưới ánh nhìn soi mói ngạc nhiên của một số người, Lâm Diêu đạp thắng dừng lại, lau mồ hôi nhìn đồng hồ — 20 phút 3 giây, hắn khá hài lòng.

Sau khi xuống xe, Lâm Diêu ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát lốp xe, không xem ai ra gì.

Tư Đồ mới từ sân bay đi ra, liếc mắt đã thấy Lâm Diêu cách đó không xa, mặt mũi liền cười tươi như hoa, bước nhanh được một lúc, hắn vội dừng lại.

Lúc này hắn đang đứng phía sau, nên không nhìn thấy mặt, hắn sợ khi mình nhìn thấy, có thể sẽ không kìm được bản thân, những suy nghĩ nhớ nhung cuộn đến mãnh liệt, hắn thật sự rất muốn nói với những người không biết thân biết phận, lại hay gây chuyện này:

Chúng tôi vẫn còn đang ở thời kỳ mặn nồng, miễn làm phiền!

Cảm giác mình có hơi buồn cười, Tư Đồ nhìn Lâm Diêu lên xe, tưởng tượng xem bây giờ hắn đang có tâm trạng thế nào, đồng thời cũng đang suy nghĩ tại sao hắn lại đến đây.

Hắn chợt nghe mấy người xung quanh nói,

"Có thấy không, tốc độ của chiếc xe đó ít nhất là 90km/h!"

"Tôi thấy là vượt 100 rồi. Người này có gấp cỡ nào cũng không nên chạy như thế, lỡ xảy ra chuyện gì sẽ hối hận không kịp."

Hai câu đối thoại của hai người xa lạ, như một tia sáng rọi thẳng vào đầu Tư Đồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!