Chương 22: (Vô Đề)

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Năm sáu tên trước mắt trông không phải dân lương thiện, khiến Lâm Diêu từ bỏ ý định bỏ đi trong đầu, mấy người khách đã sớm chuồn mất, chỉ còn lại bartender mang vẻ mặt đờ ra, không biết ứng phó thế nào mới phải.

Tên cầm đầu cơ bắp đứng trong nhóm là người mang giọng phương Bắc, hắn cầm con dao gõ gõ lên quầy, hung tợn nói, "Kêu thằng Từ Lượng ra đây!"

Bartender hơi run run, sắc mặt tái nhợt, thận trọng nói, "Hắn, hắn không có ở đây."

"Xạo chó! Tao thấy nó đi vô đây, giờ mày không giao người thì tao đập nát chỗ này!" Nói xong, mấy người đàn ông phía sau liền lật bàn lật ghế, rất có tư thế muốn đập phá.

Bartender đổ mồ hôi lạnh, vội vàng kéo tên cầm đầu lại, "Mấy anh đừng đập đồ, Từ Lượng thật sự không có ở đây.

Buổi sáng hắn có đến nhưng trưa đã đi rồi."

Đối phương trông có vẻ chẳng định nghe hắn nói, bảo đồng bọn xông vào trong, bartender quá nhỏ bé với nhóm người đó, mấy cái đã bị đẩy lên tường, mặt bị đấm vài cái.

Tên cầm đầu thật sự lôi ra được một tên say mèm, Lâm Diêu vừa nhìn liền nhận ra là Từ Lượng.

Nhưng mà hắn không vội đến bắt người, ngược lại mỉm cười về phía bartender tội nghiệp, nhìn cũng biết là nói: Tôi có thể giúp cậu, mà phải xem thằng nhóc cậu có lên tiếng hay không."

Bartender cũng không cần suy nghĩ, đứng phắt dậy la lên, "Mấy người không được quá đáng, ở đây có cảnh sát đó!"

Cảnh sát? Tên cầm đầu xoay người nhìn bartender, thấy hắn chỉ vào góc quán bar, xoay đầu nhìn, mới nhìn thấy trong góc âm u đúng là có một người đang đứng!

Mà Lâm Diêu cũng không nói gì, chỉ đứng im trong bóng tối xem trò vui.

Mãi cho đến khi có một tên vô lễ lên tiếng, "Mẹ nó cái thằng mặt bé trắng bóc đó mà là cảnh sát? Đụ má, lừa ai?"

Một đường gân xanh nổi lên trán Lâm Diêu.

"Để tao coi, hahahaha, nó mà là cảnh sát? Chắc quán bar này chắc toàn cảnh sát hết quá!"

Hai đường gân xanh nổi lên.

"Tao thấy nò mới được thả thì có, bị bắt lúc hầu hạ đàn bà."

Gân xanh nổi hết lên trán, dưới ánh đèn mập mờ vọt tới như một cơn gió! Chưa đợi bartender hiểu được, mấy tên cơ bắp đã bị đánh tới văng máu mũi như con bông vụ.

Sau đó, cả tên bartender cũng mất bình tĩnh, "Đánh đánh đánh, đánh chết tụi khốn kiếp đó đi!… À ờ, hình như ngất xỉu hết rồi… Trời ơi, đừng đánh nữa, sắp xảy ra án mạng rồi!"

Sau khi bartender anh dũng cứu đám côn đồ cơ bắp, Lâm Diêu vẫn còn hả giận.

Bartender kinh ngạc nhìn chàng cảnh sát anh tuấn lại có thể ra tay ác như vậy, không nhịn được hỏi, "Anh, anh rốt cuộc có phải là cảnh sát thật không?"

Lâm Diêu không nói gì, nắm cổ áo hắn đè lên quầy bar, cố gắng nhẫn nhịn nói một câu, "Lấy hết đá ra đây."

Bartender nghĩ, từ nhỏ tới giờ chưa từng gặp ai có ánh mắt đáng sợ như vậy, đây là người hay quỷ?

Lâm Diêu kéo cái tên vô dụng kia tới góc tường, lúc đó bartender đã khóa cửa lại.

Đang lo lắng mình sẽ bị liên lụy, Lâm Diêu lạnh lùng nói, "Đều là bị thương ngoài da, tôi ra tay còn nhẹ lắm."

Gì, vậy mà còn nhẹ hả? Vậy lúc anh ra tay nặng thì thế nào? Bartender thật sự muốn hỏi vậy.

Lâm Diêu mặc kệ suy nghĩ của người khác, lăn lăn cục đá mấy lầm, cuối cùng Từ Lượng cũng tỉnh.

Hắn vừa mở mắt liền thấy xung quanh rối tung, đanh định hỏi, đã bị bartender bịt miệng lại!

"Lượng tử, để tốt cho cậu, đừng bao giờ nói lời vô ích." Người anh em, tôi là đang lo cho sự an toàn của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!