Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Trong quán bar gần khách sạn, Tư Đồ rót bia cho Trịnh Phi, cười vô cùng thân thiện.
Trịnh Phi nhìn qua là người thật thà, đối mặt với người lạ thường có chút chống đối, cũng có thể là do Tư Đồ treo trên mặt cái bảng thám tử tư, cho dù có cười thân thiện cỡ nào đi nữa, hắn vẫn vô thức toát ra một loại cảnh giác.
Tư Đồ uống một ngụm bia lạnh, nhìn qua vô cùng hưởng thụ, sau đó lên tiếng,
"Tối qua cậu không nhận ra GPS có vấn đề?"
Trịnh Phi tức giận trừng mắt với Tư Đồ,
"Ý anh là, cái chết của Nghê Mỹ là tại tôi?"
"Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi." Tư Đồ cười vỗ vai hắn, như chẳng hề để ý địch ý trong mắt đối phương,
"Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, muốn biết cậu phát hiện GPS có vấn đề từ lúc nào. Cho dù cậu không biết đường, nhưng vòng tới vòng lui thì cũng thấy kì chứ nhỉ?"
Trịnh Phi im lặng, nhíu chặt mày nhìn ly bia trong tay, một lát sau mới buồn buồn nói,
"Khoảng nửa tiếng, sau khi rời khỏi khách sạn, tôi đã cảm thấy lạ. Bởi vì ngày 26 tôi cũng từ sân bay đó đến khách sạn, căn bản không cần dùng nhiều thời gian đến vậy."
"Buổi chiều ngày 26 cậu đáp máy bay đến khách sạn, đường đi thế nào cũng không nhớ rõ sao?"
"Không nhớ. Dạo này tôi rất mệt mỏi, sau khi lên xe điểm danh số người, liền chui ra ghế sau xe buýt ngủ. Lúc tới khách sạn còn chưa tỉnh."
"Nói như vậy, cả đường đi cậu chỉ có ngủ, đến khách sạn mới có người đánh thức cậu?"
"Không, không ai gọi tôi hết. Là chuông điện thoại đánh thức tôi."
Nét mặt của Tư Đồ thay đổi, rất trấn định hỏi,
"Chính là tin nhắn gửi ảnh chụp Lộ Tiểu Yến?"
"Ừ. Lúc đó tôi còn đang mơ mơ màng màng, còn tưởng là nhìn nhầm. Thật không ngờ…"
Lén nhìn thoáng qua Trịnh Phi, hắn mang gương mặt phổ thông hơi lộ vẻ tiều tụy, đang đắm chìm trong bi thương, điều này Tư Đồ có thể hiểu, lên tiếng,
"Uống một hớp bia đi, mùi vị không tệ."
Trịnh Phi từ từ đưa ly bia đến mép, uống một hơi, xoay đầu nói với Tư Đồ,
"Cái chết của Nghê Mỹ, tôi có phải chịu trách nhiệm không?"
"Tôi nghĩ là không. Trịnh Phi, trên đường đi cậu có gọi điện cho Nghê Mỹ và Phó Kỳ Kỳ không?"
"Có thể không gọi sao. Tôi sợ hai người họ chờ sốt ruột, tôi chỉ có số của Nghê Mỹ, liền gọi cho cổ."
"Gọi lúc mấy giờ? Nói cái gì?"
"Tôi nhớ là khoảng 0 giờ, tôi nói với cổ tôi bị lạc, bảo hai người họ đừng gấp. Cổ nói sẽ chờ, nghe không ra vẻ giận dỗi."
"Tính tình của Nghê Mỹ bình thường thế nào?"
"Nói thế nào nhỉ, rất tốt, lúc nào cũng vui tươi hớn hở, giống như hạt hồ trăn vậy." Nói đến đây, hắn đột nhiên để ý Tư Đồ nhìn hắn cười kì kì, ít nhiều có chút sợ hãi, vội vàng cúi đầu uống vài hớp bia, bị Tư Đồ canh chừng có chút mất tự nhiên.
Tư Đồ cười nhạt, cũng không hỏi nhiều, rất uyển chuyển rót bia, có thể là vì hai vụ án đều có liên quan tới hắn, Trịnh Phi có ý mượn rượu giải sầu, uống mấy ly bắt đầu ngà ngà say.
Tư Đồ thấy thời cơ đã đến, liền gọi cho hắn ly nước lọc, nhưng đối phương lại nói, Đổi lại cốc bia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!