Phương Trường Đình mang theo trái tim đầy nghi ngờ và bất an nằm đó ngày qua ngày. Ôn Nhuyễn đã đến Tắc Châu hơn hai mươi ngày, nhưng nàng vẫn chẳng "làm gì" như hắn lo sợ.
Hắn cảm thấy nàng chắc chắn chê mình xấu xí, vừa an tâm lại vừa tức giận.
Thời gian trôi qua, tin tức từ Kim Đô truyền đến, kèm theo những người từ kinh thành. Họ mang theo cả xe trân dược quý giá, có cả thuốc bổ do Thái hậu và Hoàng thượng chuẩn bị, cùng hai ngự y và mười y viên.
Nghe tin Phương Trường Đình trúng độc, Thái hậu lo lắng cho cháu trai, biết Ôn Nhuyễn không có nhiều người tin cậy, nên phái một ma ma họ Thôi – người từng chăm sóc Phương Trường Đình thời nhỏ – cùng bốn cung nữ đến Tắc Châu.
Ôn Nhuyễn còn nghe nói, Thôi ma ma là tâm phúc trước mặt Thái hậu. Đang dùng bữa, nghe tin này, nàng suýt sặc cơm.
Ở Tắc Châu, nàng là người có thân phận cao nhất, ai cũng phải nghe nàng, chẳng cần nhìn sắc mặt ai. Ngoài việc đề phòng thích khách, ngày tháng của nàng khá dễ chịu. Bỗng dưng xuất hiện một Thôi ma ma, thân phận thấp hơn nhưng bối phận cao hơn, lại là tâm phúc của Thái hậu. Một lão nhân vài chục năm trong cung, chắc chắn đầy quy củ. Từ giờ, e là những ngày thoải mái của nàng đến hồi kết.
Sau khi gặp ngự y từ Kim Đô, Triệu thái y cùng họ bàn bạc chi tiết về tình trạng của Kiêu Vương. Sau đó, Ôn Nhuyễn gặp Thôi ma ma ở phòng bên cạnh phòng Phương Trường Đình.
"Lão phụ bái kiến vương phi." Thôi ma ma gần sáu mươi, nhưng dáng vẻ cứng cáp, gương mặt hiền từ.
Ôn Nhuyễn không dám xem thường người đã hầu hạ Thái hậu hàng chục năm, vội tiến lên đỡ bà: "Thôi ma ma khách khí rồi."
Nàng hành xử đúng mực, khiến Thôi ma ma hài lòng.
Thấy ánh mắt hài lòng của bà, Ôn Nhuyễn thở phào. Kiêu Vương không có mẫu phi, nhưng nàng lại có cảm giác như gặp mẹ chồng.
"Thái hậu nói, vương phi ở Tắc Châu không có người tin dùng, nên sai lão phụ đến hầu hạ."
Ôn Nhuyễn cười gượng, cố không lộ chút sơ hở: "Đa tạ hoàng tổ mẫu quan tâm."
"Lần này, lão phụ đến không chỉ để giúp vương phi, mà còn mang theo vài thứ Thái hậu gửi tặng."
Thôi ma ma gọi ra ngoài: "Mang đồ vào."
Ôn Nhuyễn tò mò nhìn ra cửa, thấy hai cung nữ từ Kim Đô, mỗi người bưng một hộp gỗ bước vào. Dưới cái gật đầu của Thôi ma ma, họ đồng thời mở hộp.
Nhìn đồ trong hộp, mắt Ôn Nhuyễn sáng rực, nhưng nàng nhanh chóng thu lại vẻ hưng phấn, gần như không để ai phát hiện. Rồi nàng ngẩn ra.
Thái hậu đang cho ta tiền riêng sao?
Một hộp chứa vàng và ngân phiếu, tờ ngân phiếu đầu tiên ghi một ngàn lượng, nhìn độ dày thì không ít. Hộp còn lại chứa các hộp gấm, kiểu dáng cho thấy là châu báu trang sức.
"Thái hậu nói, vương phi đến Tắc Châu vội vàng, chắc không mang theo nhiều vật ngoài thân. Nên sai lão phụ mang những thứ này giao cho người, để người thưởng cho hạ nhân. Còn lại, vương phi tự xử lý."
Ôn Nhuyễn: …
Lời nói nghe hay lắm, nhưng nàng hiểu rõ ý tứ. Là đích nữ Bá tước phủ, nàng trông có vẻ phong quang, nhưng thực tế chỉ là hư danh. Khi xuất giá, của hồi môn tuy nhiều, nhưng đa phần là đồ không đáng giá. Cửa hàng, thôn trang cũng đều ở nơi hẻo lánh, thu nhập thấp. Nàng thực sự túng thiếu.
Ý của Thôi ma ma chắc là Thái hậu biết nàng nghèo, nên dùng số tiền này vừa thu mua nàng, vừa để nàng thu phục lòng người khác.
Nàng không phải kẻ thấy tiền sáng mắt, cứu Kiêu Vương cũng chẳng vì tiền. Nhưng tiền là vật ngoài thân, sinh không mang đến, tử không mang đi…
Vậy thì cứ nhận, có gì mà không được?
Nghĩ vậy, Ôn Nhuyễn yên tâm thoải mái.
Chốc lát, Thôi ma ma nói: "Vương phi tuy là hoàng gia, nhưng dù sao cũng là khách. Giờ thêm nhiều người quấy nhiễu Tống tri châu, ngày mai lão phụ sẽ cùng vương phi đến thăm Tống phu nhân."
Lời vừa dứt, hạ nhân ngoài phòng báo: "Tống đại phu nhân đến thăm."
Thôi ma ma mỉm cười: "Tống phu nhân thật khách khí."
Trong thời gian ở Tắc Châu, Ôn Nhuyễn bận chăm sóc Phương Trường Đình, nhiều việc tự tay làm, ít ra ngoài. Tống đại phu nhân cứ vài ngày lại đến hỏi thăm nàng thiếu gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!