Chương 6: (Vô Đề)

Ôn Nhuyễn thức dậy ba lần trong đêm, mỗi lần đều đút nước cho Phương Trường Đình.

Sáng sớm, sau khi đút thêm một lần nước, nàng mới ra phòng ngoài để mặc quần áo. Rửa mặt chải đầu xong xuôi, Nguyệt Thanh mang bát cháo đã nấu sẵn đến.

Hôm qua, ngoài việc đút thuốc, Ôn Nhuyễn còn tự tay đút cháo cho Phương Trường Đình cả buổi chiều lẫn buổi tối, thêm vào việc đút nước suốt đêm. Nàng tự thấy mình đã rất tận tâm, nên khi đứng trước mặt Nguyệt Thanh, nàng chẳng chút do dự mà véo má Phương Trường Đình.

Nhìn gương mặt trắng trẻo của Kiêu Vương phiếm hồng, càng thêm đỏ ửng, Nguyệt Thanh kinh ngạc há hốc miệng, sững sờ một lát rồi vội vàng kéo tay Ôn Nhuyễn ra, hoảng hốt nói: "Vương phi, không phải làm như vậy đâu!"

Ôn Nhuyễn ngẩn ra, buông tay. Lúc này, nàng mới thấy trên cằm Phương Trường Đình in một vệt đỏ.

Nàng nhìn vệt đỏ ấy, rồi lại nhìn Nguyệt Thanh.

Nguyệt Thanh uyển chuyển nói: "… Có phải người dùng sức quá không?"

"Thật sao?" Ôn Nhuyễn nhíu mày, nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn gương mặt bị nàng véo đỏ của Phương Trường Đình. Nụ cười dần cứng lại, giọng nói lộ vẻ chột dạ: "Hình như đúng là hơi mạnh tay thật."

Nguyệt Thanh thầm nghĩ: Vương phi à, mặt điện hạ bị người véo đỏ cả rồi, sức tay của người có thể nhỏ được sao?!

Nguyệt Thanh chưa bao giờ nghĩ chủ tử của mình lại là người mạnh tay đến thế.

Có lẽ vì cảm thấy mình ra tay quá nặng, Ôn Nhuyễn chột dạ quay mặt đi, nói với Nguyệt Thanh: "Gọi những người thường ngày hầu hạ điện hạ vào đây, bảo họ làm mẫu cho ta xem."

Phương Trường Đình, khi Ôn Nhuyễn đút nước, đã tỉnh ý thức từ lâu. Nghe nàng gọi người hầu vào, hắn lập tức cảnh giác.

Thực ra, kẻ mưu hại Phương Trường Đình nằm ngay trong đám người hầu hạ bữa ăn này.

Kiếp trước, khi xử lý những kẻ hãm hại mình, Phương Trường Đình không thể công khai nói rõ mọi chuyện, càng không để tin tức lọt đến tai Ôn Nhuyễn. Vì vậy, nàng không hề hay biết những kẻ đó là ai, cũng không biết âm mưu ẩn giấu sau lưng họ.

Có lẽ vì cảm nhận được nguy hiểm cận kề, ý muốn tỉnh lại của Phương Trường Đình ngày càng mãnh liệt, càng lúc càng cấp bách. Nhưng cơ thể, tứ chi, và đôi mắt của hắn dường như không còn thuộc về hắn nữa, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhúc nhích chút nào.

Việc hạ độc đã không thể tiếp tục, kẻ ám sát chắc chắn sẽ tìm cách khác để ra tay.

Dù đang hôn mê, Phương Trường Đình vẫn biết rằng từ khi Ôn Nhuyễn đến, việc canh phòng đã được thắt chặt hơn. Nhưng chính vì khó lẻn vào, để tránh đêm dài lắm mộng, nếu kẻ ám sát có cơ hội tiếp cận, rất có thể chúng sẽ trực tiếp g.i.ế. c hắn.

Nghĩ đến đây, Phương Trường Đình không khỏi căng thẳng, lòng chìm xuống đáy vực. Ôn Nhuyễn, nếu ngươi thật sự muốn đổi đời, nhất định phải giữ cho bổn vương sống sót.

Đúng lúc Nguyệt Thanh gọi người vào, Ôn Nhuyễn chợt ngứa mũi, lấy khăn che miệng, hắt xì một cái nhỏ.

Nàng thầm nghĩ, chắc hẳn có ai đang nhắc đến mình.

Ba nha hoàn trẻ tuổi, xinh đẹp bước vào, đứng thành hàng, cung kính hành lễ với Ôn Nhuyễn.

Nàng hỏi: "Bình thường các ngươi là người đút cơm, đút thuốc cho điện hạ?"

"Vâng, đúng vậy."

Ôn Nhuyễn gật đầu, liếc nhìn Nguyệt Thanh. Nguyệt Thanh lập tức bưng bát cháo lên, nha hoàn đứng giữa thuận tay nhận lấy.

Ánh mắt Ôn Nhuyễn lướt qua từng người, rồi nhàn nhạt nói: "Hầu hạ điện hạ dùng bữa đi."

Ba người bước tới, vượt qua bình phong. Ôn Nhuyễn cũng đi theo sau.

Một nha hoàn kê hai tấm khăn vuông dưới cổ Phương Trường Đình, sau đó nhẹ nhàng véo cằm hắn, miệng hắn tự nhiên mở ra.

Ôn Nhuyễn: …

Hy vọng không ai để ý vệt đỏ trên mặt điện hạ là từ đâu mà có.

Một nha hoàn véo cằm, một nha hoàn khác bưng bát cháo đứng bên cạnh, còn người thứ ba cầm muỗng, chậm rãi cúi người, định đút cháo vào miệng Phương Trường Đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!