Chương 49: (Vô Đề)

Trong thời gian dưỡng bệnh, Kiêu Vương tự nhiên không có công vụ, cũng không cần lên triều. Hắn liền lấy cớ cần ngâm suối nước nóng để bồi bổ sức khỏe mà đến sơn trang Thiên Tuyền.

Vợ chồng Kiêu Vương trưa hôm đó đột nhiên nảy ra ý định, sáng sớm hôm sau liền mang theo mấy người hầu thân cận và vài thị vệ lên đường.

Người khác đều nghĩ Kiêu Vương đi dưỡng thương, nhưng chỉ có Ôn Nhuyễn biết là đi làm gì.

Màn trướng từ từ bị người vén lên, một bàn chân cẩn thận dò ra.

Ôn Nhuyễn chậm rãi, nhẹ nhàng, cẩn thận ôm chăn lụa từ trên giường xuống. Nhưng hai chân vừa chạm đất, vòng eo liền bị một cánh tay rắn chắc trên giường siết chặt lại. Ngay sau đó, Kiêu Vương từ phía sau áp sát vào người nàng, giọng nói lười biếng vang lên bên tai: "Mới qua hai ngày, đã định trốn rồi à?"

"Không, không, thiếp chỉ khát nước…"

"Lát nữa hẵng uống…" Nói rồi, hắn trực tiếp kéo người vào trong màn trướng.

Ôn Nhuyễn cảm thấy lúc trước mình thực sự không nên vội vàng viên phòng, nên kéo dài thêm một chút nữa mới phải!

Lên giường, Kiêu Vương đã quen mùi, đang định ôn tồn thêm một phen, Ôn Nhuyễn vội đẩy hắn ra, nói: "Rời khỏi vương phủ đã hai ngày rồi, nên trở về thôi. Sơn trang Thiên Tuyền dù sao vẫn có rất nhiều người khác, ở trong phòng hai ngày, khó tránh khỏi sẽ không làm người ta nghi ngờ về vết thương của điện hạ."

Phương Trường Đình cười khẽ một tiếng: "Trong phòng thông với tiểu viện, có gì đáng nghi mà nói?"

Ôn Nhuyễn: …

Đúng là không có thật.

Núi Thiên Tuyền có rất nhiều suối nước nóng nhỏ, và quanh những con suối này người ta đã xây dựng nhiều tiểu viện riêng biệt. Ngôi nhà có hai cửa trước sau, vào cửa trước, cửa sau là một khoảng sân nhỏ, được bao bọc bởi tường cao. Góc tường có vài cây hoa quế, trên mặt đất lát một lớp đá cuội bóng loáng, tiếp đó là một chiếc bàn đá nhỏ, vài chiếc ghế đá, và cuối cùng là hồ suối nước nóng hình tròn không đều, tỏa ra làn sương mù mờ ảo.

Dưới ánh trăng, ngâm mình trong suối nước nóng, uống vài chén rượu nhỏ, lại có hương hoa quế thoang thoảng theo gió thổi tới, cuộc sống như vậy không gì thoải mái bằng. Nhưng những ngày tháng tốt đẹp này lại không có duyên với Ôn Nhuyễn, nàng chỉ có thể đứng nhìn mà thèm.

Ban ngày có người mang cơm vào, sau đó liền đi ra. Từ khi đến sơn trang này, Ôn Nhuyễn đã hai ngày không bước ra khỏi cửa phòng.

"Điện hạ, bốn phía đều có tai mắt, không thể không cẩn thận." Ôn Nhuyễn khuyên nhủ vô cùng nghiêm túc.

Phương Trường Đình liếc nàng một cái, nếu không phải biểu cảm của nàng có một tia cứng đờ, hắn còn thật sự tin rằng nàng đang lo lắng cho hắn.

Lời nàng nói, tin ba phần cũng đã là nhiều.

"Không sao, Thư Cửu đang canh gác ngoài sân, không ai dám đến gần."

Ôn Nhuyễn im lặng.

Sau một hồi, nàng mới tìm được lý do thoái thác mới. Không làm yêu phụ khiến quân vương không lên triều sớm, mà làm một người vợ hiền trợ giúp phu quân.

Vì vậy, nàng khuyên nhủ: "Điện hạ cứ thảnh thơi như vậy không tốt đâu, phía trước còn có rất nhiều chính sự chờ chàng đi làm."

Nghe thế, tâm tư Kiêu Vương nặng trĩu. Hắn ôm lấy nàng, nhàn nhạt nói: "Đúng thật, qua tháng tư, tháng năm bổn vương sẽ phải đến Tiêu Phòng Doanh. Mới tiếp nhận Tiêu Phòng Doanh, còn có rất nhiều việc phải sắp xếp, đến lúc đó cũng không rảnh quan tâm đến nàng."

Ôn Nhuyễn tuy muốn củng cố tình cảm vợ chồng, nhưng gần đây củng cố đến mức có chút không chịu nổi. Nàng bây giờ chỉ muốn thư giãn, tranh thủ chút thời gian để thở. Cho nên nghe Kiêu Vương nói vậy, đúng là gãi đúng chỗ ngứa, nàng còn cầu mà không được.

Nàng vội dỗi nói: "Thiếp đâu phải đứa trẻ ba tuổi, lúc nào cũng cần điện hạ ở bên cạnh. Điện hạ có chính sự phải bận, cứ đi làm đi, thiếp nhất định sẽ quản lý vương phủ ngăn nắp, không để điện hạ phải bận tâm chuyện nhà."

Phương Trường Đình im lặng một thoáng, cúi mắt nhìn nàng một cái.

À, ý đồ đuổi người này thật là rõ ràng. Cũng không biết là ai lúc trước vội vàng lao vào, bây giờ lại ước gì được cách xa ra. Thật đúng là một tiểu phụ nhân hay thay đổi.

Cũng là một tiểu phụ nhân bạc bẽo, thế mà một chút lưu luyến cũng không có.

Nụ cười của hắn nhạt dần, mày hơi nhướng lên: "Sao, nàng đây là đang chê bổn vương?"

Ôn Nhuyễn trợn mắt, nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt dường như đang biểu đạt một ý tứ: "Trong mắt điện hạ, thiếp là loại khốn nạn vừa lên khỏi giường đã trở mặt không quen biết sao!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!