Ban thưởng từ trên cung đưa xuống, gồm vàng bạc, lụa là gấm vóc và các loại vật phẩm tiến cống, tất cả đều dành cho Kiêu Vương và Kiêu Vương phi.
Nhìn danh sách ban thưởng này, những lúc không có hạ nhân ở bên, Ôn Nhuyễn cười không khép được miệng, trên mặt chỉ thiếu điều viết hai chữ "ham tiền". Cảnh tượng này khiến Kiêu Vương có chút buồn cười. Vì đã hứa sẽ đền bù cho nàng ba vạn lượng, nên mấy ngày trước hắn đã cho phòng kế toán chuẩn bị ngân phiếu, mỗi tờ mệnh giá một trăm lượng, để đưa đủ cho nàng.
Hôm nay, Kiêu Vương luyện võ trong phòng nửa canh giờ, sau khi ra ngoài, người của phòng kế toán liền đem ngân phiếu đã chuẩn bị xong đưa cho hắn.
Kiêu Vương cầm một xấp ngân phiếu trở về phòng, đợi nàng quay lại. Trong lúc chờ đợi, hắn cầm cuốn du ký của nàng lên lật xem, phát hiện có rất nhiều chỗ nàng đã dùng chữ nhỏ màu đỏ để đánh dấu.
Hắn khẽ cười, nàng quả thật rất thích xem những thứ này. Thôi cũng được, chỉ cần không phải là mấy cuốn truyện hoang đường thì cứ để nàng xem.
Nhìn du ký một lúc lâu mà vẫn không thấy nàng trở về. Sắp đến giờ cơm trưa rồi, người đi đâu mất rồi?
Phương Trường Đình mất kiên nhẫn. Hắn gọi một nha hoàn vào, hỏi vương phi đang ở đâu.
Nha hoàn đáp: "Thưa điện hạ, vương phi đang ở tiền viện tuyển chọn hạ nhân ạ."
Bàn tay đang lật sách của hắn hơi khựng lại, hỏi: "Trong vương phủ không đủ người sao?"
Nha hoàn: "Bẩm điện hạ, vương phi đã sắp xếp tất cả hạ nhân hồi môn của mình ra ngoại viện, dường như thật sự không đủ người dùng ạ."
Phương Trường Đình trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Bổn vương biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Sau khi nha hoàn lui ra, Phương Trường Đình suy nghĩ một lúc, sau đó gấp cuốn du ký trong tay lại, đặt lên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Tại tiền viện, Ôn Nhuyễn ngước mắt nhìn hai mươi người hầu đang xếp thành bốn hàng trong sân, rồi lại cúi xuống nhìn cuốn sổ trên đùi.
Trong sổ ghi chép chi tiết gia thế của những người này: tên gì, nhà ở đâu, trong nhà có mấy người, tổ tiên làm nghề gì, tất cả đều rõ ràng.
Những người này phần lớn đến từ Vị Hoài và Kỳ Nam.
Hai tháng trước, bão tuyết rất nghiêm trọng, Tắc Châu còn may mắn thoát nạn, nhưng Vị Hoài và Kỳ Nam thì không như vậy. Tuyết lớn liên tục hai tháng khiến nhà cửa sập đổ. Dân chúng vốn đã không giàu có, nay lập tức mất đi nơi trú thân giữ ấm, tiền bạc cứu tế lại bị tham ô không biết bao nhiêu mà kể. Vay mượn không được, để có thể sống sót qua mùa đông, có một nơi che chở và một miếng ăn nóng hổi, dân chúng chỉ còn cách bán con gái trong nhà vào gia đình giàu có làm hạ nhân, một số ít thì bán con trai.
Bởi vì chỉ muốn cầm cự qua mùa đông này, nên rất nhiều người chỉ bán thân vài năm, lâu nhất là mười năm, rất hiếm trường hợp bán đứt.
Với mỗi người, Ôn Nhuyễn đều hỏi vài câu. Hỏi hết hai mươi người cũng tốn không ít thời gian, tự nhiên cũng sắp qua giờ cơm trưa.
Cuối cùng, nàng chọn ra sáu người trong số hai mươi người, đều giữ lại trong sân của mình. Đó đều là những tiểu nha đầu mười hai, mười ba tuổi, thời hạn bán thân tương đối dài, nếu có thể, sau này vẫn có thể tiếp tục làm người hầu.
Sáu người này sẽ do Thôi ma ma giúp đỡ dạy dỗ. Dù sao cũng là người từ trong cung ra, lại là người thân cận của Thái hậu nương nương, người mà bà dạy dỗ chắc chắn sẽ xuất sắc, cũng không cần lo lắng bị người khác mua chuộc.
Còn lại mười mấy người, nàng cũng để Nguyệt Thanh và quản gia để ý, nếu không có hành động mờ ám, sẽ sắp xếp công việc trong phủ.
Sắp xếp xong chuyện hạ nhân, Ôn Nhuyễn định trở về sân dùng cơm trưa với điện hạ rồi mới tiếp tục sắp xếp đồ ban thưởng trong cung. Nàng vừa đứng dậy xoay người, liền thấy điện hạ nhà mình không biết đã đến tiền viện từ lúc nào, đang đứng dưới mái hiên hành lang cách đó không xa, mang theo nụ cười nhàn nhạt mà ôn hòa nhìn nàng.
Nhìn thấy điện hạ, tiểu phu nhân Ôn Nhuyễn tức khắc vui ra mặt, nàng giao cuốn sổ cho nha hoàn bên cạnh, bước chân nhanh mà không loạn đi tới, sau đó khoác lấy cánh tay phu quân mình.
"Sao điện hạ lại đến đây ạ?"
Hai người ăn ý xoay người, đi về phía sân của mình.
"Thấy nàng lâu chưa về, liền tò mò đến xem nàng đang làm gì."
Ôn Nhuyễn nói: "Chỉ là chọn lựa một ít hạ nhân thôi, không ngờ lại trì hoãn lâu như vậy, trễ cả giờ cơm trưa, làm điện hạ đói bụng, là lỗi của thiếp." Nói rồi, Ôn Nhuyễn còn lộ ra vẻ tự trách.
Phương Trường Đình liếc nhìn nàng, sau đó nói: "Nghe nói nàng đã sắp xếp hết hạ nhân hồi môn ra ngoại viện?"
Các hạ nhân đều đi theo sau cách sáu, bảy bước, nếu nói nhỏ thì họ cũng không nghe thấy. Nhưng dù sao cũng đông người nhiều tai, Ôn Nhuyễn không định nói ra suy nghĩ của mình ở bên ngoài, liền mang theo chút thần bí, nhỏ giọng nói: "Đợi ăn cơm xong, về phòng thiếp sẽ nói cho điện hạ biết."
Phương Trường Đình vốn chỉ nghĩ rằng nàng muốn thay đổi người của Bá Tước phủ, nhưng thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!