Chương 45: (Vô Đề)

Sau khi ngâm mình trong bồn nước tắm có pha vài giọt tinh dầu vào buổi tối, Ôn Nhuyễn quả nhiên cảm thấy toàn thân thư thái đi rất nhiều, đúng như lời Thôi ma ma đã nói. Làn da nàng như ánh lên một lớp nước mỏng manh, lại thoang thoảng một mùi hương u lan kín đáo, nếu không chú ý thì gần như không thể nhận ra.

Vì đêm qua bị giày vò quá sức, Ôn Nhuyễn đã tranh thủ trèo lên giường trước trong lúc Kiêu Vương còn đang tắm. Chẳng biết là do tinh dầu quá hiệu nghiệm, hay vì đêm qua vận động quá sức, mà vừa đặt lưng xuống chiếc gối mềm còn vương hơi thở của Kiêu Vương, nàng đã chìm vào giấc ngủ say.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Ôn Nhuyễn mơ một giấc mơ. Nàng mơ thấy chú chó con mình từng nuôi lúc nhỏ, đó là một chú chó ta lông vàng đốm trắng, cổ có một vòng lông trắng muốt, bốn cái chân nhỏ mũm mĩm cũng như đi một đôi ủng lông màu trắng, trông ú na ú nần, vô cùng đáng yêu.

Tuy thời gian nuôi không dài, nhưng chú chó con này lại cực kỳ thân thiết với nàng. Vào mùa hè, nếu nàng nghỉ trưa trên chiếc giường tre nhỏ ngoài hiên phòng, nó sẽ trèo lên, rồi l.i.ế. m mặt nàng, thỉnh thoảng còn l.i.ế. m cả cổ và tai, lúc nào cũng làm mặt nàng ướt nhẹp.

Trong mơ, mặt, tai và cổ nàng đều bị chú chó l.i.ế. m cho ươn ướt, nó còn dụi đầu vào người nàng. Cảm giác nhột nhạt khiến nàng phải đẩy nó ra và nũng nịu nói: "Đừng quậy nữa."

Nhưng chú chó không những không nghe lời mà còn quậy tợn hơn. Không biết tại sao, chú chó trong mơ bỗng nhiên biến thành Kiêu Vương.

Một cảm giác tê dại kỳ lạ truyền đến từ nơi đỉnh ngực, run rẩy và ngạt thở đến mức khiến các ngón chân nàng co quắp lại. Cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, không rõ là khó chịu hay khoan khoái, Ôn Nhuyễn chỉ khẽ rên lên hai tiếng.

Ngay sau đó là một cơn đau nhẹ, Kiêu Vương trong mơ chẳng biết từ lúc nào đã vùi đầu vào n.g.ự. c nàng mà c*n m*t.

Cảnh tượng này làm Ôn Nhuyễn đột ngột tỉnh giấc, ngay lập tức cảm nhận được sự ẩm ướt lành lạnh trên n.g.ự. c mình. Nàng cúi đầu xuống, chỉ thấy một mái đầu đen nhánh, sợ đến mức giật b.ắ. n mình, vội vàng đẩy ra.

Bị đẩy ra, Kiêu Vương ngẩng lên, một đôi mắt đỏ rực nóng bỏng nhìn chằm chằm Ôn Nhuyễn.

Ôn Nhuyễn hoảng hốt kéo chăn che kín người, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Điện, điện hạ… Chàng đang làm gì vậy?!"

Gương mặt nàng đỏ ửng như sắp rỉ máu.

Phương Trường Đình nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lùi lại một chút để kiềm chế sự xao động trong lòng. Sau đó, hắn chống khuỷu tay lên giường, nửa nằm nửa ngồi dậy, mái tóc đen dài rủ xuống giường. Hắn mở mắt, đôi đồng tử vẫn còn đỏ rực nhìn thẳng vào nàng.

Sau một lúc trấn tĩnh, Ôn Nhuyễn đối diện với đôi mắt đỏ ngầu ấy, bất giác rùng mình. Vừa mới tỉnh ngủ, nàng vẫn chưa phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, liền thăm dò hỏi: "Điện hạ, chàng tỉnh rồi sao?"

Nàng nhìn thấy gân xanh trên trán Kiêu Vương nổi lên, cơ bắp trên cổ vì căng cứng mà hiện rõ từng đường nét, rõ ràng là đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Ôn Nhuyễn bị nhìn đến phát hoảng, kéo chăn lên cao hơn, chỉ để lộ đôi mắt cảnh giác nhìn Kiêu Vương. Ánh mắt của hắn lúc này giống như đang nhìn một con mồi trong bẫy, chỉ cần có cơ hội là sẽ lập tức xé xác con mồi ăn tươi nuốt sống.

Nàng cảm thấy mình chính là con mồi đó, sợ bị ăn thịt. Đêm hôm trước, hắn dường như cũng nhìn nàng như vậy, khiến lòng nàng hoảng hốt vô cùng.

Lúc sắc thuốc, nàng đã kiểm tra rất kỹ, thuốc vẫn là loại thuốc cũ, tại sao điện hạ vẫn còn bộ dạng này? Chẳng lẽ dược hiệu vẫn chưa hết?!

Phương Trường Đình nhìn vẻ mặt cảnh giác và sợ hãi của nàng, cố gắng hít thở sâu vài lần rồi mới ngồi hẳn dậy.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhìn Ôn Nhuyễn, giọng khàn đặc gọi: "Nhuyễn Nhuyễn."

Tiếng "Nhuyễn Nhuyễn" này là cách gọi thân mật mà Kiêu Vương dành cho nàng vào đêm hôm kia, lúc cao hứng, và từ đó không đổi lại nữa.

Ôn Nhuyễn căng thẳng nuốt nước bọt, nhìn hắn, chờ đợi những lời hắn sắp nói.

"Cùng bổn vương tâm sự một chút đi." Giọng nói tuy khàn, nhưng ngữ khí lại rất nghiêm túc và chân thành.

Ôn Nhuyễn, người vốn đang vừa căng thẳng vừa xấu hổ, nghe thấy câu này thì ngơ ngác "A" một tiếng.

Mãi một lúc sau, khi hơi nóng trên mặt đã tan đi một chút, nàng mới ngây ngô hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi ạ?"

"Chắc là giờ Dần rồi."

Giờ Dần…

Tâm sự một chút?

Nhìn Kiêu Vương xoay người vén màn trướng xuống giường, Ôn Nhuyễn cảm thấy điện hạ nhà mình chắc là ngủ đến hồ đồ rồi. Nửa đêm nửa hôm, tỉnh dậy nói muốn tâm sự, tâm sự cái gì chứ?

Không, nhìn bộ dạng của hắn rõ ràng là chưa hề ngủ, không những không ngủ mà vừa rồi còn làm…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!