Vương phi cầm đao xông tới…
Ôn Nhuyễn dẫn theo Triệu thái y vội vã chạy đến. Nhưng nghe những lời này, sao lại khiến người ta có cảm giác khó tả, như thể mọi thứ không hoàn toàn ăn khớp?
Chỉ trong khoảnh khắc, Phương Trường Đình mới giật mình nhận ra, trong lòng kinh ngạc, chẳng màng đến cảm giác kỳ lạ kia. Hắn chỉ bực mình vì nàng lại dám cầm đao xông đến! Nàng tưởng mình là cao thủ võ lâm hay sao?
Nếu thật sự có thích khách, mà thích khách chưa bị bắt, đêm nay lại đến hành thích, thì với thân hình nhỏ bé của nàng, chỉ e chẳng đủ cho người ta đá một cước!
Trong lòng hắn vừa giận nàng không biết nặng nhẹ mà tìm đến, lại vừa có một tia cảm xúc khó tả, nhảy nhót không rõ nguyên do. Dù biết nàng đang diễn kịch, diễn đến mức này, hắn nhìn cũng thấy thú vị.
"A Nhuyễn từ khi nào học được dùng đao?" Phó Cẩn Ngọc khẽ nhíu mày, vô thức gọi nàng bằng cái tên thân mật ngày xưa.
Kiêu Vương liếc hắn, nhưng cũng không để tâm lắm đến cách xưng hô này. A Nhuyễn vốn là cách gọi bình thường, miễn không phải những cái như "Nhuyễn Nhuyễn" hay "Nhuyễn muội muội" gì đó là được.
"Lúc bổn vương hôn mê trước đây, nàng tìm được một con d.a. o bầu, tuyên bố muốn bảo vệ bổn vương. Sau khi bổn vương tỉnh lại, đúng lúc có nhiều thích khách xâm nhập tri châu phủ ám sát. Nàng đặc biệt để tâm chuyện này, nên giấu d.a. o bầu dưới gầm giường, thường xuyên lấy ra lau chùi, sợ bị bụi bám hay gỉ sét làm d.a. o cùn đi."
Ôn Nhuyễn tưởng hắn không biết, nhưng từ ngày đầu tiên nàng giấu dao, hắn đã rõ. Thỉnh thoảng, hắn còn nghe nàng nói với nha hoàn rằng phải thường xuyên lau dao, tránh để nó gỉ sét, mất đi độ sắc bén.
Phó Cẩn Ngọc nghe Kiêu Vương kể, biểu cảm lập tức trở nên phức tạp. Trong mắt hắn, cô muội muội nhà họ Ôn này đáng ra chỉ nên cầm kim chỉ ngồi thêu hoa trong phòng, chứ không phải vác theo một con d.a. o bầu lấp lánh hàn quang xuất hiện giữa đường thế này.
Tiếng bước chân đã vang lên ở cầu thang. Kiêu Vương không còn thời gian nói thêm, bèn bảo Phó Cẩn Ngọc: "Ngươi ra ngoài chặn vương phi trước, chỉ để Triệu thái y vào thôi. Đợi bổn vương giải thích rõ tình hình với Triệu thái y, rồi mới tiện nói với nàng."
Phó Cẩn Ngọc không chần chừ, gật đầu rồi lập tức rời phòng.
Vừa ra đến ngoài, hắn đã thấy Ôn Nhuyễn cầm con d.a. o bầu sáng loáng, khí thế đằng đằng bước lên lầu hai. Ôn Nhuyễn vốn nhỏ nhắn, mới mười sáu tuổi, nếu thả mái tóc búi kiểu phụ nhân xuống, trông chẳng khác gì một cô bé. Vậy mà cô bé ấy lại vững vàng cầm d.a. o bầu, sát khí ngút trời, như thể đang đi báo thù.
Thấy Phó Cẩn Ngọc, vẻ trấn định nghiêm nghị trên mặt Ôn Nhuyễn lập tức tan biến, lộ ra sự lo lắng và hoảng loạn. Nhìn kỹ, đôi mắt nàng còn ửng đỏ.
Nàng sốt sắng hỏi: "Phó đại nhân, điện hạ… điện hạ giờ thế nào?"
Phó Cẩn Ngọc nghiêm giọng đáp: "Để Triệu thái y vào chữa trị cho điện hạ trước đã."
Ôn Nhuyễn gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, để Triệu thái y chữa trị trước!" Nàng quay lại, hét lớn vào đám người: "Triệu thái y! Triệu thái y!"
Vài tiếng sau, Triệu thái y thở hổn hển leo lên lầu, chưa kịp thở đều đã bị thị vệ đẩy vào phòng.
Ôn Nhuyễn định bước theo, nhưng bị Phó Cẩn Ngọc giơ tay chặn lại. Hắn ra hiệu cho thị vệ, người này lập tức đóng cửa phòng.
Ôn Nhuyễn trừng mắt nhìn động tác đóng cửa, rồi quay sang Phó Cẩn Ngọc, giọng cao vút: "Sao không cho ta vào?"
"Vương phi, đừng làm ảnh hưởng Triệu thái y chữa trị."
Ôn Nhuyễn nghe vậy, mắt càng đỏ: "Ta chỉ lo lắng, muốn xem điện hạ thế nào."
Phó Cẩn Ngọc dịu giọng, như một người anh cả an ủi: "Điện hạ sẽ bình an vô sự."
Trong lòng hắn bất đắc dĩ. Hắn thầm nghĩ Kiêu Vương làm việc không cẩn thận, nếu đã không muốn Ôn Nhuyễn biết, thì nên giấu kín hơn. Để nàng lo lắng đến mức này, chi bằng sớm nói rõ kế hoạch với nàng.
Hắn liếc con d.a. o bầu trong tay Ôn Nhuyễn, kìm nén ý định bảo nàng buông dao, rồi nói: "Trước tiên bảo chưởng quầy mở một phòng khác để chờ, ta sẽ nói với nàng về tình hình của điện hạ."
Ôn Nhuyễn gật đầu.
Chưởng quầy run rẩy sai tiểu nhị dọn phòng bên cạnh Kiêu Vương. Ôn Nhuyễn theo Phó Cẩn Ngọc vào phòng, có Nguyệt Thanh và Thập Thất cùng ở để tránh điều tiếng.
Thấy Ôn Nhuyễn lo lắng không nguôi, Phó Cẩn Ngọc an ủi: "Điện hạ không bị thương chỗ hiểm, vương phi cứ yên tâm."
Nghe Kiêu Vương không nguy hiểm đến tính mạng, Ôn Nhuyễn thở phào, nhưng lại tức giận: "Lúc điện hạ bị ám sát, người bên cạnh đang làm gì mà không bảo vệ được ngài?"
Đương nhiên là do cố ý sắp xếp để "vô tình" không có mặt. Phó Cẩn Ngọc im lặng một lúc, không thể giải thích trước mặt người khác, đành nói: "Có lẽ bị thích khách dùng kế điều đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!