Chương 2: (Vô Đề)

Chém đầu, chỉ là lưỡi d.a. o trắng tiến, d.a. o đỏ ra, m.á. u b.ắ. n cờ trắng, đầu rơi lăn xa.

Ôn Nhuyễn giật mình tỉnh giấc vì cơn ác mộng ấy. Tỉnh dậy, nàng cuộn mình trong chăn, run rẩy hồi lâu.

Nha hoàn Nguyệt Thanh bước tới, kéo màn lụa mỏng, lo lắng hỏi: "Vương phi, người làm sao vậy?"

Ôn Nhuyễn mặt trắng bệch, mắt đầy hoảng loạn, thở hổn hển, chẳng đáp lời.

Đã một canh giờ trôi qua kể từ khi tỉnh mộng, nhưng nàng vẫn như bị dọa mất hồn, ôm chăn run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Nguyệt Thanh gọi đại phu. Đại phu bảo nàng chỉ bị bóng đè, kê vài thang thuốc an thần rồi rời đi.

Đại phu đi rồi, Ôn Nhuyễn lại nhớ đến cảnh pháp trường.

Là mộng sao? Nhưng cảnh c.h.é. m đầu ấy quá chân thực, chẳng giống mộng.

Hay nàng đã đến địa phủ, nhìn lại đời mình?

Cũng không phải. Sự chân thực ấy, nỗi sợ hãi, đau đớn, lạnh giá – tất cả đều quá rõ ràng.

Đầu óc hỗn loạn dần sáng tỏ. Đó không phải mộng, cũng chẳng phải địa phủ. Nàng đã chết, và sống lại.

"Vương phi, người nghĩ thoáng chút. Chờ thêm thời gian, điện hạ trở về, viên phòng xong, đại phu nhân và nhị cô nương chắc chắn không dám bắt nạt người nữa."

Hôm qua, đại phu nhân và biểu tiểu thư của Bá tước phủ đến, lời lẽ châm chọc Ôn Nhuyễn không được sủng, trượng phu mới cưới chưa kịp viên phòng đã bỏ đi dẹp loạn. Nguyệt Thanh nghĩ cơn ác mộng của nàng liên quan đến chuyện này.

Nghe vậy, Ôn Nhuyễn giật mình, ngẩng lên nhìn nha hoàn duy nhất nàng tin cậy: "Bây giờ là lúc nào?"

Nguyệt Thanh đáp: "Giờ Dậu."

"Không, ý ta là…" Nàng ngừng lại, hít sâu, bình tĩnh hỏi: "Điện hạ rời đi bao lâu rồi?"

Nguyệt Thanh tính toán: "Hôm nay là mùng tám tháng mười, vừa tròn ba tháng."

"Mùng tám tháng mười…" Ôn Nhuyễn lẩm nhẩm, bỗng đồng tử co rụt, kinh ngạc hiện rõ trong mắt. Ngày này chính là ngày Kiêu Vương gặp nạn!

Nàng đã trọng sinh, trở về bốn năm trước, đúng vào tháng thứ ba sau khi thành hôn với Kiêu Vương.

Nàng nhớ rõ, năm Vĩnh Phong thứ 18, giữa tháng bảy, nàng – đích nữ Văn Đức Bá tước phủ – gả cho tam hoàng tử Kiêu Vương.

Kiêu Vương anh tuấn, dũng mãnh thiện chiến, là hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất. Mẹ đẻ hắn mất sớm, từng là hoàng tử ít được chú ý. Năm 11-12 tuổi, hắn rời cung, bái một vị sư phụ, đến năm 16 tuổi âm thầm ra chiến trường, lập nhiều công trạng, khiến hoàng đế dần trọng dụng.

Còn đích nữ Văn Đức Bá tước phủ, người ta không nghĩ đến Ôn Nhuyễn mà là đại phu nhân – Trần thị – người được ca tụng hiền thục, yêu thương con chồng còn hơn con ruột. Nhưng nhắc đến Ôn Nhuyễn, người ta chỉ nhớ nàng là cô gái nhu mì, dễ đối phó.

Hôn sự của nàng và Kiêu Vương, cả Kim Đô đều biết. Ở yến tiệc sinh nhật tiểu quận chúa Hành Quốc công phủ, đích nữ Văn Đức Bá tước phủ rơi xuống nước. Kiêu Vương đi ngang qua, cứu nàng.

Ngày hè nóng bức, y phục mỏng manh, ướt át dính sát cơ thể, lộ rõ đường cong. Nếu không gả cho Kiêu Vương, danh tiết nàng coi như hủy. Kiêu Vương chính trực, không muốn hủy danh tiết cô gái, nên cưới nàng.

Ôn Nhuyễn từng nghĩ đây là cơ hội đổi đời, giúp nàng nâng đỡ đệ đệ. Ai ngờ, đêm tân hôn, Kiêu Vương được hoàng đế phái đi Tắc Châu dẹp loạn.

Chưa kịp viên phòng, hắn đã đi. Nàng mỏi mòn chờ đợi, chỉ nhận được tin Kiêu Vương bị phục kích, ba ngàn tướng sĩ gần như c.h.ế. t hết, bản thân hắn trọng thương hôn mê.

Hắn dưỡng thương ở Tắc Châu bốn tháng, nhưng bị hạ độc, đôi chân tàn phế.

"Tắc Châu vừa gửi tin, điện hạ thắng trận, sắp trở về rồi." Nguyệt Thanh nghĩ nàng nhớ phu quân.

Ôn Nhuyễn hoảng hốt, nhìn Nguyệt Thanh, hỏi: "Nếu ta không gả cho Kiêu Vương, sẽ thế nào?"

Nguyệt Thanh cười: "Người đã gả cho điện hạ, sau này chắc chắn tôn quý vô cùng, vượt cả đại phu nhân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!