Chương 16: (Vô Đề)

Mãi đến trưa, Ôn Nhuyễn mới tỉnh giấc.

Khoảnh khắc mở mắt, nàng thấy ngay lồng n.g.ự. c gầy guộc của Kiêu Vương, cả người cứng đờ, nhưng lập tức trấn an bản thân: Bình tĩnh, đừng hoảng.

Điều chỉnh cảm xúc xong, nàng ngẩng đầu, nở nụ cười ngượng ngùng với Phương Trường Đình: "Điện hạ, chào buổi sáng."

Phương Trường Đình: …

Mặt trời đã lên cao, đâu còn là sáng sớm.

Đối diện Ôn Nhuyễn, Phương Trường Đình nhất thời chưa quen. Điều càng khiến hắn không quen hơn là việc trên giường mình lại xuất hiện một nữ nhân.

Kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên.

Trong cung, các hoàng tử đến mười sáu tuổi đều được cung nữ dạy chuyện phòng the. Nhưng Phương Trường Đình từ mười hai, mười ba tuổi đã rời cung, lên núi học võ. Trên núi, ngoài sư nương, không có lấy một bóng nữ nhân. Đến mười lăm, mười sáu tuổi, hắn chạy đến biên cương, trong quân doanh tuy có quân kỹ, nhưng chẳng lọt nổi mắt hắn. Sau đó, về Kim Đô không lâu thì cưới vợ, nhưng chưa kịp viên phòng đã đến Tắc Châu. Khi chân bị chặt đứt, hắn càng không thể gần gũi nữ nhân.

Giờ phút này, hắn thật sự không biết phải đối mặt thế nào với nữ nhân cùng chung chăn gối. Nhưng chỉ là thoáng qua.

Thấy Kiêu Vương mặt không biểu cảm, Ôn Nhuyễn hoảng hốt, định nói gì đó, nhưng biểu cảm của hắn dần dịu đi, nhàn nhạt nói: "Đêm qua vất vả cho nàng."

Ôn Nhuyễn ngẩn ra. Kiếp trước, nàng từng thấy hắn ôn hòa với mình như vậy chưa?

Không, chưa từng.

Nàng thở phào, nghĩ thầm: Kiêu Vương không trách tội mình. Nếu là kiếp trước, chắc chắn đã thẳng tay ném ta xuống giường, rồi đuổi ra ngoài.

Nàng đoán, có lẽ vì chân hắn chưa bị chặt, tính tình không âm u hung ác như kiếp trước. Hơn nữa, nàng đã ở bên hắn trong lúc khó khăn nhất, hẳn hắn cảm động.

Nghĩ vậy, Ôn Nhuyễn bỗng thấy nhiệt huyết dâng trào. Nàng nhất định phải đóng vai một hiền thê ôn nhu, săn sóc!

Phương Trường Đình súc miệng bằng trà, nhìn Ôn Nhuyễn đứng trước tủ chọn y phục cho mình. Nàng như được bao phủ bởi một luồng khí tức "sinh động" khó hiểu.

Nhìn nàng vui vẻ thế kia, trong đầu lại nghĩ gì đây?

Trong thời gian hôn mê, hắn chỉ mặc áo bông trắng đơn giản. Y phục bình thường ít ỏi, Ôn Nhuyễn chọn đi chọn lại cũng chỉ có vài bộ để dùng khẩn cấp: đen, xám, trắng.

Suy nghĩ mãi, nàng thấy hắn đã gầy, màu đen càng làm lộ vẻ gầy, màu xám khiến sắc mặt kém, cuối cùng chọn áo gấm trắng.

Quay lại nhìn Kiêu Vương, Ôn Nhuyễn nở nụ cười: "Điện hạ, bộ y phục này thế nào?"

Nghỉ ngơi cả đêm, ăn chút đồ, Phương Trường Đình đã hồi sức, chống giường, nhờ Thôi ma ma đỡ, chậm rãi đứng lên.

Đã lâu không cảm nhận được cảm giác đứng thẳng. Bốn năm qua, hắn không chút cảm giác. Giờ đây, hắn cuối cùng lại được đứng!

Trong lòng kích động khó kiềm, nên khi nhìn Ôn Nhuyễn, khóe mắt hắn vô thức lộ ý cười.

Ôn Nhuyễn thấy nụ cười ấy, trong khoảnh khắc ngẩn ngơ.

Do thời gian này tiều tụy và gầy gò, khuôn mặt hắn không thể nói là anh tuấn. Nhưng nàng chưa từng thấy Kiêu Vương cười với mình, nên cảm thấy nụ cười này còn đẹp hơn cả Tống Thập Thất.

Kiêu Vương chưa bị hủy hoại, quả nhiên vẫn là Kiêu Vương được mọi người ca tụng, đối nhân xử thế rộng lượng. Oán hận kiếp trước trong lòng nàng bỗng tan biến.

Kiêu Vương kiếp trước là kẻ tệ bạc, nhưng kiếp này là người tốt. Tóm lại, hắn khác hẳn kiếp trước.

Hắn chưa từng làm gì quá đáng với nàng, cũng không liên lụy nàng. Sau này, họ sẽ là phu thê nâng đỡ nhau, không nên giữ oán hận.

Nghĩ thông suốt, Ôn Nhuyễn không còn rối rắm, đặt y phục lên giường, nói: "Thiếp thân đi xem nước ấm đã chuẩn bị chưa, sẽ gọi gã sai vặt đến lau người cho điện hạ."

Nàng khoác áo choàng, cầm lò sưởi tay, rồi rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!