Chương 14: (Vô Đề)

Phương Trường Đình hỏi vậy, Ôn Nhuyễn mới nhớ, kiếp trước, trước khi từ Tắc Châu về, hắn chỉ gặp nàng một lần ở phủ Hành Quốc Công, khi cứu nàng khỏi nước.

Lúc đó nàng chật vật, sao hắn nhớ nổi dung mạo nàng.

Đêm tân hôn, hắn chỉ lật khăn hỉ, tâm tư nặng nề, không nhìn nàng lấy một cái. Khi nàng lấy hết can đảm gọi hắn, lại bị người khác chen ngang.

Người hầu báo trong cung có người đến, hắn nhíu mày, để lại câu: "Hảo sinh nghỉ ngơi, bổn vương đi một lát sẽ về," rồi đi mất.

Lần đi ấy kéo dài hơn nửa năm.

Giờ phút này, hắn không nhận ra nàng cũng là lẽ thường.

Thu hồi tâm tư, Ôn Nhuyễn cúi đầu, giọng ngượng ngùng: "Thiếp thân đúng là thê tử của điện hạ."

Giọng nàng ba phần ngượng, Phương Trường Đình khẽ nhếch khóe mắt, nhìn nàng đầy ý vị.

Hắn thở ra, ngước nhìn xà nhà, hạ quyết tâm, vươn tay run rẩy đặt lên tay Ôn Nhuyễn: "Gần đây, bên tai bổn vương luôn văng vẳng một giọng nói dịu dàng, chắc là của vương phi. Đoạn thời gian này, vất vả cho nàng."

Ôn Nhuyễn ngẩn ra, mắt lộ vẻ vui. Hóa ra sự dịu dàng bao ngày không uổng phí.

Nàng ngẩng đầu, cười dịu dàng: "Điện hạ mới tỉnh, chắc đói. Thiếp thân đi dặn hạ nhân chuẩn bị…"

Chưa dứt lời, "Rầm!" cửa sổ rung lên, có người đ.â. m vào.

Ôn Nhuyễn giật mình nhìn qua, thấy giấy dán cửa sổ loang máu, mặt nàng tái mét.

Nàng chỉ lo diễn kịch, quên ngoài kia vẫn đang vật lộn với thích khách!

Phương Trường Đình thấy nụ cười cứng đờ trên mặt nàng, đoán được tâm tư, kìm nén ý châm chọc, nhàn nhạt nói: "Giờ không vội."

Lại một người đ.â. m vào cửa sổ, Ôn Nhuyễn kinh hãi, vội rút tay khỏi tay hắn, nhặt thanh đao dưới đất, nắm chặt, nhìn chằm chằm cửa.

Phương Trường Đình nhìn nàng, rõ ràng sợ đến tái mặt, vẫn chắn trước hắn. Hắn không biết tư vị gì, chỉ biết trừ mẫu thân, chưa từng có nữ nhân nào che chở hắn thế này.

Nhưng ngay sau đó, hắn trầm lòng. Nàng che chở ta, chẳng phải vì mục đích riêng sao?

Nghĩ vậy, mọi cảm xúc tan biến. Hắn lạnh lùng: "Bỏ đao xuống, ngồi đi."

Ôn Nhuyễn không dám lơ là, nhìn chằm chằm cửa: "Nếu thích khách xông vào thì sao?"

"Chỉ có hai kết quả."

Ôn Nhuyễn quay lại nhìn hắn.

"Nàng c.h.ế. t trước, hoặc ta c.h.ế. t trước."

"Điện hạ, lúc này đừng đùa."

Phương Trường Đình không chút đùa: "Sự thật là vậy."

Ôn Nhuyễn im lặng, nhỏ giọng: "Thiếp thân không muốn chết."

Nếu muốn chết, nàng đã không chạy đến Tắc Châu, thà mong hắn c.h.ế. t để làm quả phụ ở Kim Đô.

Phương Trường Đình không biết nàng nghĩ gì, nếu biết, chút tính tình tốt giả vờ chắc đã bị nàng kích hết.

Hắn nhìn thanh đao trong tay nàng, thầm nghĩ: Ai muốn chết? Nếu thích khách vào, thanh đao đó g.i.ế. c được bao người? Thân thể bệnh tật của ta g.i.ế. c được bao người?

"Chờ người ngoài ngăn cản."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!