Chương 131: Hết

Lôi Trận không tin tưởng nha đầu Nguyệt Thanh này, đồng thời lại càng không tin tưởng vị Kiêu Vương phi lúc nào cũng tính kế gả Nguyệt Thanh cho người khác!

Lôi Trận gần như nghi ngờ rằng lần này mình bị cử đi công tác chính là do Kiêu Vương phi đã thổi gió bên gối với Kiêu Vương, mục đích là để nhân lúc hắn không có ở Kim Đô mà gả Nguyệt Thanh đi!

Rõ ràng đã nói cho hắn ba tháng, giờ đột nhiên lại biến thành hai tháng, đặt vào ai mà chịu nổi!

Ngoài những nghi ngờ đó, hắn còn phải đề phòng hai cha con nhà hàng xóm, cho nên Lôi Trận đã cho người theo dõi sát sao cửa hàng son phấn nhỏ của Nguyệt Thanh.

Hơn nửa tháng trước, Lôi Trận đã bắt Nguyệt Thanh hứa không được gả cho người khác, cũng không được thích người khác. Nàng không đồng ý thì hắn không buông tay, Nguyệt Thanh hết cách với hắn, đành phải qua loa đồng ý.

Kết quả là nàng thì qua loa, còn hắn lại chẳng hề qua loa chút nào.

Nguyệt Thanh liếc nhìn quầy hàng bên kia đường, ngay cạnh bờ sông, rồi đưa tay lên đỡ trán, cảm thấy có chút đau đầu.

Lôi Trận thật đúng là không hề che giấu hành vi cho người theo dõi nàng!

Gã bán hàng kia nàng đã từng gặp trong hầu phủ! Lôi Trận hiển nhiên cũng biết điều đó!

Hắn rõ ràng là muốn nói cho nàng biết, hắn đang theo dõi nàng, đừng hòng cho hắn "leo tường".

Vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy buồn cười, nếu nàng vô tình, chẳng lẽ hắn còn có thể dây dưa với nàng cả đời sao?

Nghĩ đến đây, Nguyệt Thanh lại mâu thuẫn, rối bời. Vốn dĩ nàng rất kiên định không gả cho Lôi Trận, nhưng sau lần sinh nhật mà hắn tổ chức cho nàng, ý định kiên định đó đã bị lung lay dữ dội.

Hay là trước tiên cứ từ chối chuyện hôn sự mà vương phi đang tìm cho mình?

Nguyệt Thanh đang suy tính làm thế nào để nói chuyện này với vương phi thì Như Lan đã đến gọi nàng, nói là vương phi có việc tìm, bảo nàng về một chuyến.

Nguyệt Thanh rời vương phủ cũng đã được một thời gian. Ôn Nhuyễn dặn nàng cứ nửa tháng lại về vương phủ một lần. Nguyệt Thanh tính ngày, cũng đã gần đến lúc phải về, cho nên sau khi đóng cửa hàng, nàng liền cùng Như Lan trở về vương phủ.

Ở quầy hàng đối diện, gã bán hàng, cũng chính là Hoàng Kinh do Lôi Trận phái tới theo dõi cửa hàng son phấn, sau khi thấy phu nhân tương lai của thế tử nhà mình đi cùng người của Kiêu Vương phủ, liền vội vàng dọn hàng, chuẩn bị đi dò la tin tức.

Lúc thế tử nhà mình đi công tác đã dặn dò phải đề phòng nhất là hai người. Một là người góa vợ bán văn phòng tứ bảo ở cửa hàng bên cạnh, hai chính là Kiêu Vương phi của Kiêu Vương phủ. Nếu một trong hai người đó gặp phu nhân thế tử tương lai, đều phải đề cao cảnh giác mười hai phần.

Nếu là người góa vợ ở cửa hàng bên cạnh, chỉ cần hắn và Nguyệt Thanh nói chuyện quá một lúc, thì phải tìm cách phá đám. Nhưng cũng may sau khi thế tử đi được nửa tháng, người góa vợ đó chưa từng bước vào cửa hàng son phấn của Nguyệt Thanh nữa.

Hoàng Kinh không biết rằng người ta là vì sợ hắn. Thân hình của hắn và Lôi Trận thật sự quá giống nhau, lại thấy Nguyệt Thanh từng chào hỏi hắn, Cố chưởng quỹ lờ mờ cũng hiểu ra chút gì đó, tự nhiên không thể nào không biết điều mà cứ sáp lại gần.

Còn nếu là người của Kiêu Vương phi đến tìm, chỉ cần không phải là tìm chồng cho Nguyệt Thanh, thì mọi chuyện đều dễ nói.

Nhận được tin tức từ Hoàng Kinh, Lôi Trận lập tức lên đường, ngày đêm không nghỉ chạy về Kim Đô.

Trong thư Hoàng Kinh nói, sau khi hắn đi được hơn nửa tháng, Kiêu Vương phi đột nhiên gọi Nguyệt Thanh về Kiêu Vương phủ, mà trong vương phủ còn có khách khác, trong đó có cả một vị nam khách.

Theo điều tra của Hoàng Kinh về thân phận của nam tử đó, được biết hắn là cháu ngoại của Minh Quốc công phu nhân, tên là Thành Du, nhà ở Vũ Châu, phụ thân là một quan lục phẩm ở Vũ Châu, năm nay 21 tuổi, chưa cưới vợ.

Lôi Trận còn nghe Hoàng Kinh nói Kiêu Vương phi liên tiếp cho gọi Nguyệt Thanh về phủ, có vài lần tên Thành Du đó đều ở Kiêu Vương phủ!

Nhận được tin này, công vụ trên tay Lôi Trận cũng đã gần xong, cho nên không chút chần chừ, hắn lập tức chạy về Kim Đô, chỉ sợ mình về chậm, vợ đã thành vợ người khác!

Sau năm ngày liên tục phi ngựa, vào thành rồi, hắn cũng không về hầu phủ, mà trực tiếp thúc ngựa đến cửa hàng son phấn của Nguyệt Thanh.

Vì đã là chạng vạng, khi đến nơi, cửa hàng của Nguyệt Thanh cũng đã đóng cửa.

Lôi Trận tuy sốt ruột, nhưng cũng biết nha đầu này sợ nhất là bị người ta đàm tiếu, cho nên cũng không gõ cửa chính, mà dắt ngựa đến bên cây liễu ven sông, sau đó đi vào hẻm sau.

Lúc này Nguyệt Thanh đang ở phòng khách nhỏ trên lầu một thêu áo cưới, bỗng nhiên nghe thấy cửa sau bị gõ vang, nàng liền đặt đồ thêu trong tay xuống, ra sân, hỏi qua cánh cửa: "Đã muộn thế này, là vị nào vậy?"

Sau đó, sau cánh cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!