Chương 11: (Vô Đề)

Gần đến ngày tuyết lớn, Ôn Nhuyễn muốn làm một chiếc áo khoác lông chồn để giữ ấm cho Phương Trường Đình, nhân tiện tạo thiện cảm với hắn. Chiếc áo gần như hoàn thiện, chỉ còn thiếu phần lông chồn ở cổ áo. Sau bữa trưa, nàng đến tìm Tống đại phu nhân để hỏi nơi mua lông chồn tốt nhất ở Tắc Châu.

Nhưng vừa đến trước sân nhà Tống Lang, nàng đã nghe tiếng Tống Lang quát tháo giận dữ.

"Đồ nghịch tử! Điện hạ còn đang hôn mê, vậy mà đêm qua ngươi dám cùng đám bằng hữu ăn chơi suốt đêm!"

"Hắn hôn mê thì liên quan gì? Chẳng lẽ dân chúng không được phép ăn uống vui chơi?" Một giọng nói trẻ trung, ngạo mạn vang lên đáp trả.

"Đồ bất hiếu! Xem hôm nay lão tử có đánh c.h.ế. t ngươi không!"

Ôn Nhuyễn lập tức hiểu ra, nàng lại bắt gặp Tống tri châu dạy con lần nữa. Đây là lần thứ hai. Việc nhà người khác, để tránh lúng túng, tốt nhất nên rời đi.

Nàng vừa định xoay người, thì nghe một tiếng: "Ta không ngu mà đứng yên cho ngươi đánh!" Ngay sau đó, một bóng người lao ra khỏi sân, đúng lúc đối diện với Ôn Nhuyễn.

Người đó sững sờ, ngây ra tại chỗ.

"Đồ hỗn tiểu tử, đứng lại cho ta!" Tống Lang giận dữ cầm gậy gỗ đuổi theo, định giáng xuống người con trai, nhưng nhận ra điều gì đó không ổn. Theo ánh mắt con trai, ông nhìn thấy Ôn Nhuyễn. "Choang!" cây gậy rơi xuống đất. Ông hít một hơi, rồi cũng ngây ra như con trai mình.

"Vương…" Tống Lang chưa kịp thốt ra từ "phi", Tống đại phu nhân đã hốt hoảng chạy ra, cắt ngang lời ông.

"Tống Lang, ngươi dừng tay cho lão nương! Đó là đứa con trai duy nhất của chúng ta! Nếu ngươi đánh hỏng nó, chẳng lẽ ngươi muốn cưới thiếp mới để sinh con? Ngươi đã nói không nạp thiếp, nếu dám đánh, trước tiên đánh c.h.ế. t lão nương đã!"

Tống gia phụ tử: "…"

Ôn Nhuyễn: "…"

Nàng thật không ngờ Tống đại phu nhân, ngày thường ôn hòa lịch sự, lại có mặt hung hãn thế này.

Tống phu nhân thấy biểu cảm kỳ lạ của hai cha con, theo ánh mắt họ nhìn qua, và cũng ngây ra.

Không khí xấu hổ lan tỏa.

Ôn Nhuyễn: …

Nàng như vừa chứng kiến một việc vô cùng lúng túng, muốn giả vờ không thấy cũng khó.

"Ma ma, giờ phải làm sao?" Ôn Nhuyễn khẽ động môi, nhỏ giọng hỏi Thôi ma ma đứng sau lưng.

"Vương phi, lão phụ cũng chưa từng gặp chuyện như vậy," Thôi ma ma đáp.

Tống Lang phản ứng nhanh, lập tức vỗ mạnh vào vai con trai: "Thấy vương phi mà không hành lễ à?"

Tống Lang vội cúi chào. Cậu con trai mười ba, mười bốn tuổi và Tống phu nhân cũng vội chỉnh trang phục, hành lễ theo.

"Thất lễ, khiến vương phi chê cười," Tống Lang nói.

Ôn Nhuyễn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, làm như chưa thấy gì, khẽ cười, nhìn Tống đại phu nhân: "Ta muốn làm áo khoác lông chồn cho điện hạ, nên đến hỏi phu nhân chỗ nào ở Tắc Châu có lông chồn tốt nhất. Có vẻ ta đến không đúng lúc."

Bỏ qua chuyện lúng túng vừa rồi là điều quan trọng nhất, nhưng rõ ràng Tống Lang không muốn để qua dễ dàng.

Ông cúi đầu: "Mới vừa rồi, nhi tử bất hiếu của hạ quan còn nhỏ, xin vương phi tha thứ lời nói bất kính của nó."

"Thập Thất, còn không tạ tội với vương phi!" Tống Lang quát con trai.

Ôn Nhuyễn thầm nghĩ: Không cần đâu, mọi người cứ coi như chưa xảy ra gì chẳng phải tốt hơn sao?

Cậu con trai Tống Lang dường như cũng biết mình vừa nói lời đại bất kính, cúi đầu như cha, hơi lo lắng: "Xin vương phi thứ tội!"

Ôn Nhuyễn im lặng, nhìn cậu thiếu niên. Ở tuổi mười ba, mười bốn, cậu ta có môi hồng răng trắng, mặt mũm mĩm, trông không tuấn lãng mà lại đáng yêu. Nếu bảo là con gái cải nam trang cũng chẳng ai nghi ngờ. Vì tuổi tương đương Ôn Kỳ Ngạn, nhìn cậu, nàng như thấy đệ đệ mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!