Chương 10: (Vô Đề)

Ngày thứ 50 Phương Trường Đình hôn mê.

"Điện hạ rốt cuộc khi nào tỉnh lại?" Ôn Nhuyễn, bị tiểu nhật tử hành hạ hai ngày, sắc mặt kém đi nhiều, nhưng vẫn muốn biết tình trạng của Phương Trường Đình.

Triệu thái y và hai ngự y khác thay phiên chẩn bệnh, cân nhắc một lát rồi nói: "Vết thương của điện hạ đang dần khép lại, nhưng nội thương cần điều dưỡng, độc còn sót lại cũng cần thời gian thải ra ngoài. Về việc khi nào điện hạ tỉnh, thật khó nói. Chủ yếu vẫn phụ thuộc vào ý chí muốn tỉnh lại của điện hạ."

Phương Trường Đình: …

Ý chí muốn tỉnh lại của ta, còn ai rõ hơn ta? Mấy lão già này lại dám bịa chuyện!

Hắn đếm ngày hôn mê qua lời Ôn Nhuyễn, biết mình đã bất tỉnh bao lâu. Nếu tính theo kiếp trước, còn khoảng mười bảy ngày nữa hắn mới tỉnh.

Bốn năm đã chờ được, còn thiếu mười bảy ngày sao?

Ôn Nhuyễn thở dài: "Thật mong ngày mai điện hạ tỉnh lại."

Phương Trường Đình trầm mặc trong lòng.

Ta cũng mong.

Tiễn thái y đi, Ôn Nhuyễn ngồi bên giường, nhìn người nằm đó. Có lẽ gần đây không chỉ uống cháo loãng mà còn ăn cháo thịt băm nhừ, nên hắn không gầy thêm, dù vẫn rất ốm, không đến mức da bọc xương.

"Cũng được, ngươi chẳng phải muốn báo thù sao? Nhưng phải tỉnh lại mới báo thù được chứ? Hiện giờ ngươi chắc chắn tốt hơn kiếp trước, nhưng sao vẫn chưa tỉnh? Chẳng lẽ thật phải đợi đúng ngày đó?"

Ôn Nhuyễn đứng dậy, kéo màn xuống, không nhận ra ngón tay dưới chăn khẽ động.

Ra ngoài phòng, thấy tuyết ngừng rơi, thời tiết dường như tốt hơn. Nhưng nàng biết, năm sáu ngày nữa, tuyết lớn sẽ kéo dài hai tháng. Đường núi về Kim Đô sẽ bị tuyết chặn, không thể đi lại.

Tuyết lớn mang theo tai họa. Nhiều nhà dân chúng sụp đổ trong đêm, nhiều người không chịu nổi cái lạnh mà c.h.ế. t cóng. Tắc Châu, vừa bình loạn, lại chịu thêm một đòn nặng.

Vì sự việc nghiêm trọng, lại có Kiêu Vương ở đây, kiếp trước Ôn Nhuyễn từng chú ý đến Tắc Châu, nhưng không biết cụ thể xử lý ra sao.

Giờ nàng có hai lựa chọn: Một, ích kỷ bỏ qua; hai, trong khả năng của mình, ra sức giúp đỡ.

Suy nghĩ một lúc, Ôn Nhuyễn chọn cách thứ hai. Nàng được trọng sinh, chắc hẳn chưa tạo nhiều nghiệp chướng, tích được phúc đức mới có cơ hội làm lại. Vậy nên, cứ tiếp tục làm việc thiện trong khả năng đi.

Nàng tìm lý do, bảo Tống Lang chuẩn bị cho dân chúng. Lý do ấy, không ngoài "giấc mộng báo trước".

"Vương phi nói, mấy ngày qua liên tục mơ cùng một giấc mộng, thấy tuyết tai ập đến, dân chúng gặp nạn?" Tống Lang nghe Ôn Nhuyễn nói, khẽ nhíu mày.

Ôn Nhuyễn gật đầu.

Tống Lang cười gượng: "Vương phi lo xa rồi. Tắc Châu từng có trận tuyết lớn nhất cũng chỉ kéo dài một tháng."

Ôn Nhuyễn nghiêm túc, không chút đùa cợt: "Trước ngày điện hạ gặp nạn, ta cũng mơ thấy. Vì thế mới đến Tắc Châu. Lần này, giấc mộng cũng mang cảm giác giống hệt, e là không chỉ tuyết một tháng."

Tống Lang nhớ lại thời điểm Ôn Nhuyễn đến, trầm tư.

"Ninh làm tốt mọi chuẩn bị, còn hơn đến lúc trở tay không kịp." Ngoài việc tích đức, Ôn Nhuyễn muốn cứu hàng ngàn mạng người.

Dù giấc mộng của nàng chuẩn đến kinh người, Tống Lang vẫn khó xử: "Chỉ dựa vào một giấc mộng, thật khó thuyết phục người khác."

Ôn Nhuyễn trầm mặt, hỏi: "Điện hạ được phái đến Tắc Châu bình loạn, quan viên Tắc Châu đều nghe lệnh hắn, đúng không?"

Tống Lang gật đầu: "Đúng vậy."

"Điện hạ đang hôn mê, ta là chính thê của hắn, là Kiêu Vương phi của Đại Khải, phụng mệnh Thái hậu đến Tắc Châu. Ta có quyền sai phái Tống đại nhân không?"

Tống Lang ngẩn ra, rồi chắp tay: "Hạ quan xin nghe vương phi sai phái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!