Chương 68: Phiên ngoại 1: Nghiêm Sát thiên

Thượng

Nghiêm Sát chính thức lên ngôi hoàng đế hoàn toàn không có cơ hội hưởng thụ hết thảy xa hoa cùng mê say mà thân là quân vương có thể mang đến. Ở trong mắt rất nhiều người, y là một tên đại quê mùa, điểm ấy chính Nghiêm Sát cũng thừa nhận. Y biết giết người, biết đánh giặc, nhưng muốn y thống trị một quốc gia, còn muốn thống trị tốt, y liền phải học tập rất nhiều rất nhiều thứ mà trước đây chưa từng học qua.

Chiếm được giang sơn đã khó, bảo hộ giang sơn càng khó hơn, cũng may Nghiêm Sát có Lí Hưu và Chu Công Thăng, cùng với rất nhiều đại thần tiền triều trung tâm phụ tá, còn có một vị hiền thê sẽ luôn đề ra chủ ý mỗi khi y gặp phải khó khăn. Mặc dù khi làm hoàng đế phải chịu sự áp lực mà trước nay chưa từng có, bất quá sáu năm qua đi, đầu năm thứ bảy sau khi Lệ Uy đế đăng cơ, dân chúng vẫn rất thích vị minh quân này như cũ, cho dù bộ dáng có dọa người một chút, dáng người to lớn như gấu một tẹo.

Nghiêm Sát là một kẻ nghiêm khắc tự giác kiềm chế bản thân, nếu đã có được thiên hạ, y sẽ làm một vị quân vương lưu danh sử sách. Khi mọi người đang cảm khái bọn họ đã theo một vị chủ tử tốt, thì Nghiêm Sát lại không phải là vị minh quân hoành thao vĩ lược, lòng mang thiên hạ như phần lớn mọi người vọng tưởng. Mục đích duy nhất khiến y làm như vậy chính là muốn làm cho những kẻ xem thường y phải câm miệng, nhất là những kẻ cho rằng y không xứng với vị công tử kia ── hiện tại là "Hoàng hậu" của y, phải câm miệng.

Kinh nghiệm trước nay khiến cho Nghiêm Sát có thể dễ dàng nhìn ra đối phương đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua là y luôn ít nói, không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên một số người không hề biết Nghiêm Sát phi thường rõ ràng tâm tư của bọn họ. Cho dù nhóm thủ hạ của y che giấu vô cùng tốt, Nghiêm Sát cũng vẫn có thể nhìn ra bọn họ đang suy nghĩ cái gì.

Trước khi thân thế của vị công tử kia chưa bị bại lộ, người người đều buồn bực khó hiểu vì sao Nghiêm Sát lại coi trọng một nam tử có bộ dạng bình thường như vậy, người kia ngoại trừ đôi mắt xinh đẹp ra thì đều là thiếu thiện khả trần [mờ nhạt, không có gì đặc biệt], nhóm thuộc hạ của Nghiêm Sát cũng từng vì thế mà nghi hoặc hồi lâu.

Mà sau khi thân thế của vị công tử kia bị bại lộ, tuy rằng những kẻ biết nội tình cũng không nhiều, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn vị công tử kia đã thay đổi, ánh mắt nhìn Nghiêm Sát cũng thay đổi ── y thật sự là nhặt được cái vận phân chó gì mà có thể có được một vị "mỹ nhân" tiên tử hạ phàm như thế. Đương nhiên, bọn thuộc hạ của Nghiêm Sát tuyệt đối không dám có loại ý niệm này trong đầu, chỉ dám âm thầm cảm khái chủ tử của bọn họ thật may mắn.

Nhưng có một số lão nhân gia … tâm tư này lại không hề giấu diếm chút nào, cố tình để lộ ra, khiến cho Nghiêm Sát thấy một lần lại giận một lần. Nếu những người đó không có thân phận đặc biệt, y đã sớm một búa đập chết bọn họ.

Cả đời này, việc Nghiêm sát chịu không nổi nhất không phải là bị người khác mắng y tạp chủng, cũng không phải là bị người khác chỉ trỏ đôi lục mắt sâu thẳm của y, mà là có kẻ dám có ý đồ mang vị công tử kia rời khỏi y, hoặc là có ý muốn đổi một phu quân hay hiền thê khác cho vị công tử kia. Cho dù nhi tử Nghiêm Tiểu Yêu của y đã cao hơn cẩu, nhưng vẫn có kẻ cảm thấy rằng vị công tử kia xứng đáng có một phu quân thật tốt, chứ không phải là y.

Người kia là y dùng hết công sức tốn hết tâm tư mới có được, cả đời này có lẽ y cũng sẽ không có cơ hội lần thứ hai dùng nhiều thủ đoạn, tốn nhiều tâm tư như thế để làm một chuyện nào khác. Tự nhiên y cũng không thể chịu được có người nói y không xứng vân vân.

Nương của Nghiêm Sát chỉ là một Hồ nữ bị xem là lễ vật chúc thọ tặng cho Hán nhân, bởi vì nàng có một đôi lục mắt nhạt màu, bị chủ tử thích cái lạ sủng hạnh  vài lần rồi có y. Nữ nhân thường sẽ yêu người nam nhân đầu tiên của mình, Hồ nữ kia cứ ngỡ rằng có hài tử thì nam nhân kia sẽ thương nàng nhiều một chút. Nhưng thẳng đến khi Nghiêm Sát sinh ra, nam nhân kia cũng không hề triệu nàng thị tẩm nữa.

Trong một đại gia tộc, hài tử do tỳ nữ dị tộc không được sủng ái sinh hạ, ngay cả con chó của chủ tử cũng không bằng. Bộ dáng của Nghiêm Sát không đáng yêu, vừa sinh hạ liền biết được y nhất định sẽ không nhận được đãi ngộ dành cho thiếu gia.

Vì muốn tiếp tục sinh tồn ở cái nơi gọi là nhà này, dù rằng nương của Nghiêm Sát rất muốn thương yêu cốt nhục của mình, nàng cũng không thể. Nàng phải hầu hạ Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân... Hài tử mà nàng sinh hạ từ khi còn nhỏ đã cùng nàng hầu hạ Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia... Nàng thậm chí không thể đứng ra bảo hộ nhi tử của nàng khi nó bị đám thiếu gia kia khi dễ, nàng chỉ có thể buổi tối trở về phòng, bôi dược cho nhi tử thương tích đầy người, ôm nó khóc. Tính tình của Nghiêm Sát không giống mẫu thân nhu nhược của y, lại càng không giống kẻ phụ thân xa hoa *** dật, y càng giống hán tử người Hồ có huyết thống thuần khiết. Không nói đến thân hình cao lớn, tính tình y cũng là mười phần mười nóng nảy.

Khi đám "thiếu gia" lại một lần nữa vì y không muốn làm kỵ mã cho bọn hắn cưỡi mà lấy roi quất y, năm ấy y tám tuổi, đánh gảy một chân của một tên thiếu gia. Ngày đó, y bị "lão gia" cùng "phu nhân" trong phủ treo lên xà nhà, dùng roi đánh y đến mức thương tích đầy mình, mẫu thân của y ngoại trừ khóc vẫn chỉ là khóc. Nghiêm Sát hiểu rõ, muốn sinh tồn ở nơi đây, y chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Sau khi thương thế lành, y liền tìm đến tên "thiếu gia" kia, đánh hắn đến mức không bò dậy nổi, sau đó y tất nhiên lại bị đánh cho thương tích đầy mình. Những ngày như thế vẫn cứ liên tục trôi qua, đến khi nương của Nghiêm Sát không chịu nổi nữa mà thắt cổ tự sát. Nghiêm Sát mười hai tuổi thiêu thi thể của mẫu thân, vặn gãy cổ đám thiếu gia ngày thường rất thích khi dễ y, treo "lão gia" trên xà nhà, dùng roi quất hắn, sau đó mang theo một thanh đao nhiễm huyết cùng với nhĩ sức mà nương làm cho y trước khi qua đời, ly khai tòa nhà kia.

Một thân một mình ly khai, Nghiêm Sát phải tự kiếm cơm, ăn thức ăn thiu, giết chó hoang ăn đỡ đói, sau đó đi theo người ta lên núi làm sơn tặc. Có thể đánh có thể giết người, thân hình lại cường tráng dị thường nên y nhanh chóng chiếm được sự chú ý của đầu mục, mới mười lăm tuổi đã trở thành nhân vật nổi danh trong đám thủ vệ. Cũng ngay lúc đó, Nghiêm Mặc, Nghiêm Tráng, Nghiêm Mưu mới chín tuổi cùng Nghiêm Kim, Nghiêm Thiết mười tuổi vô thức tiếp cận y, khi Nghiêm Sát cũng không có cảm thấy phiền chán vì sự tiếp cận của bọn họ, bọn họ liền trở thành tiểu người hầu của Nghiêm Sát.

Nguyên bản bọn họ không có tên, Nghiêm Sát chưa từng đọc sách vì muốn thuận tiện, đành vắt hết óc đặt tên cho bọn họ. Bọn họ là hài tử do những nữ nhân bị đám sơn tặc trên núi cướp về sinh hạ ra. Đa số những nữ nhân kia sinh hạ hài tử xong liền chết, địa vị của bọn họ ở trên núi cũng giống như địa vị của Nghiêm Sát trong gia tộc kia. Có lẽ là đồng bệnh tương liên, có lẽ là động vật cùng loài sẽ có một loại liên hệ trời sinh, bọn họ cứ như thế kiên quyết đi theo Nghiêm Sát.

Ai có thể tin phục một tên tạp chủng mười lăm tuổi? Huống chi Nghiêm Sát không biết ăn nói hoàn toàn không biết dùng lời thu phục lòng người. Kẻ bị nghiêm Sát uy hiếp địa vị hãm hại y, nói y bán đứng huynh đệ, Nghiêm Sát bị đại đầu lĩnh cùng hai thống lĩnh hạ lệnh treo cổ. Y không hề biện giải một câu, không ai sẽ tin y trong sạch, nhưng y cũng không phải là kẻ để mặc cho người khác khi dễ. Nghiêm Sát mang theo hai thanh đại đao mở một đường máu, dẫn các tiểu đệ của mình chạy thoát, trên đường xuống núi, y lại tiện tay dẫn Nghiêm Ngân mới năm tuổi rời đi.

Nghiêm Sát không bài xích việc có người đi theo y, nếu muốn tồn tại trên đời này, sống có tôn nghiêm, y phải đủ mạnh, phải có thủ hạ nguyện ý đi theo y. Nghiêm Sát hiểu rõ điều này, kẻ đã làm sơn tặc ba năm là y càng hiểu rõ điều này. Sau khi xuống núi, y bắt đầu chú ý đến những người bên mình, y không thể học theo những kẻ biết ăn nói, chỉ cần mở miệng liền có thể làm cho người khác cam tâm đi theo mình, phương pháp của y chính là cứu người, cứu những người y cảm thấy hữu dụng, Hùng Kỉ Uông vì tính tình nóng nảy nên chọc phải phiền toái chính là người đầu tiên. Sau đó, năm mười sáu tuổi y đi vào trong lao cứu Hùng Kỉ Uông gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ nên bị bắt, lại thuận tiện cứu thoát Chu Công Thăng cùng Lí Hưu. Hai người đọc sách này giúp đỡ y rất nhiều trong cuộc sống sau này, trở thành tả hữu mưu sĩ của y, mà đại ân đầu tiên bọn họ giúp chính là dạy y biết chữ.

Sau đó, dưới mưu kế của Chu Công Thăng cùng Lí Hưu, Nghiêm Sát tham  quân, trở thành một tên đầu mục nho nhỏ có mấy tiểu đệ của thủ hạ của thủ hạ của thủ hạ của thủ hạ của Cổ Niên. Sau nữa, trong tay Nghiêm Sát có thêm Đổng Nghê, Nhâm Phữu, Từ Khai Viễn, Nghiêm Khai, Nghiêm Bình... Y cũng từ một đầu mục nhỏ mà trở thành một viên mãnh tướng dưới trướng Cổ Niên.

Bất quá y khi đó chưa từng có ý niệm cướp lấy thiên hạ xưng vương xưng bá trong đầu, mục đích của y rất đơn giản, chính là có thể nắm trong tay một thế lực của riêng mình, không hề bị kẻ nào khi dễ. Mãi đến khi y gặp được một vị công tử, mãi đến khi vị công tử kia bị y liên lụy mà mất đi một cánh tay, Nghiêm Sát thay đổi chủ ý. Y không chỉ muốn nắm trong tay một thế lực của riêng mình, y còn muốn cướp lấy thiên hạ, trở thành quân vương duy nhất của thiên hạ.

Nghiêm Sát đã nhận định chuyện gì liền nhất định sẽ cố gắng làm, cho dù chuyện này dị thường gian nan; cho dù y phải không cam lòng nhẫn nhịn mọi thứ; cho dù y phải kiềm chế tính tình của mình; cho dù y sẽ khiến cho người y để ý nhất sợ y, hiểu lầm y. Nam tử đụng vào y trên đường, nói đôi mắt của y thật đẹp, còn lớn gan đi theo y xin bánh bao ăn, khiến cho hắn lần đầu tiên có một loại xúc động điên cuồng ── giữ hắn ở bên cạnh, dù thế nào cũng sẽ không buông tay.

Không ai dám nhìn thẳng đôi mắt xanh biếc đậm màu hơn mẫu thân rất nhiều của y, thật giống như lang sói trong đêm tối. Nhưng người kia từ đầu đã không sợ y, cho dù là khi hắn đã ăn no, đôi mắt không còn mờ ảo, cũng không sợ y, còn cười hì hì đi theo y nói: "Ta gọi là Nguyệt Quỳnh. Nguyệt trong mặt trăng, quỳnh trong quỳnh tương [ngọc đẹp]."

Người kia có một đôi tay rất đẹp, ychưa từng gặp qua nam nhân nào có đôi tay đẹp như hắn, mặc dù có chút bẩn, nhưng vẫn khiến cho y vừa nhìn thấy liền muốn cầm lấy. Y cảm thấy đôi mắt của mọi người đều mù cả rồi, rõ ràng người kia trông rất đẹp mắt, nhìn lần đầu liền nhịn không được muốn nhìn lần thứ hai, những người đó lại còn nói hắn ngoại trừ đôi mắt đẹp thì còn lại đều thiếu thiện khả trần [không có gì đặc biệt].

Y chưa bao giờ nhìn lầm người, trực giác của y nói cho y biết rằng nếu không bắt lấy người này, y sẽ hối hận cả đời, còn y cũng sẽ không làm chuyện khiến mình hối hận. Y khiêng người kia về, dùng một lượng bạc mua được hắn.

Mỗi khi nghĩ đến việc này, tâm tình của Nghiêm Sát liền rất tốt. Đây là chuyện anh minh thần võ nhất mà y làm được trong cả đời này. Nếu Nguyệt Quỳnh không cảm thấy quá mất mặt, y nhất định sẽ sai sử quan viết chuyện này vào trong sử sách, khiến cho con cháu đời sau đều biết được y và Nguyệt Quỳnh đã gặp nhau như thế nào. Buông bút, Nghiêm Sát cầm lấy chén trà mở to mồm uống hết. Y là thô nhân, có chút thói quen không thể sửa được.

Tỷ như mồm to uống trà, mồm to uống rượu, mồm to ăn thịt, mồm to ăn hết thức ăn còn thừa của người kia, còn có sau mỗi lần vui thích tẩy trừ cho người kia, thay ruột dê sạch sẽ.

Lúc này Nghiêm Mặc đi đến. Tuy rằng Nghiêm Sát đã là Hoàng Thượng, nhưng y vẫn để cho tam Nghiêm ở bên cạnh hầu hạ, đã là thói quen. Cho nên tam Nghiêm phụ trách đại nội thị vệ của hoàng cung còn kiêm thêm chức vụ người hầu bên cạnh Hoàng Thượng.

Nghiêm Mặc có chút kích động nói: "Hoàng Thượng, Hồng Hỉ vừa phái người đến đây thông báo, quân hầu không thoải mái, vừa nôn ra."

Nôn ra? Nghiêm Sát lập tức buông chén trà, đứng dậy bước đi: "Khai Viễn đã qua đó chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!