Chương 45: (Vô Đề)

Khi đến được Giang Lăng thành đã là chạng vạng ba ngày sau, xe ngựa ở ngoài thành đợi hơn hai canh giờ, mãi đến đêm khuya, Hùng Kỉ Uông mới tự mình dẫn người đến mở cửa thành, Nghiêm Sát mang theo Nguyệt Quỳnh lén lút về tới Giang Lăng thành. Sau khi vào thành, tốc độ của xe ngựa nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã dừng ở cửa "Hậu phủ", Nguyệt Quỳnh lại thực không tiền đồ ngủ say, được Nghiêm Sát che mặt ẵm xuống xe.

Ôm Nguyệt Quỳnh đi vào trong phòng ngủ cực kỳ rộng lớn, Từ Khai Viễn, Lí Hưu, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu đều ở đó. Ngoại trừ Từ Khai Viễn là hữu dụng, những người khác đều chỉ đến xem náo nhiệt. Hùng Kỉ Uông đi theo phía sau Nghiêm Sát không ngừng nhìn ngó khắp nơi, khẩn cấp muốn nhìn thấy người được y ôm trong lòng. Nghiêm Sát rất hiếm khi để thuộc hạ làm càn như thế. Thả người kia lên giường, lấy chăn nhung bao bọc hắn, những người ở trong phòng đều kinh hô thành tiếng, mọi người đều kinh hãi nhìn chằm chằm vào bụng Nguyệt Quỳnh.

" Khai Viễn."

Từ Khai Viễn vội vàng thu lại hồn phách đi đến bên giường, Nghiêm Sát kéo tay trái Nguyệt Quỳnh qua, Từ Khai Viễn lập tức xem mạch cho hắn. Thần sắc Từ Khai Viễn nhìn rất nghiêm túc, đến mức khiến mọi người hoảng hồn, thỉnh thoảng trộm nhìn sắc mặt Vương gia, quả nhiên, sắc mặt Vương gia thật không tốt. Sau khi xem mạch xong, Từ Khai Viễn đưa hai tay đặt lên bụng Nguyệt Quỳnh, sờ sờ, sau đó hắn đứng dậy nhìn Vương gia, chỉ chỉ ra ngoài phòng, mọi người lại khẩn trương thêm vạn phần.

Đắp chăn cho Nguyệt Quỳnh xong, Nghiêm Sát mới bước ra gian ngoài, người cuối cùng đi ra là Nhâm Phữu, hắn khẽ đóng cửa phòng ngủ lại. Từ Khai Viễn đột nhiên cười nói: "Hài tử phát triển rất tốt, thân thể Nguyệt Quỳnh dưỡng như thế cũng không sai, bất quá hắn có chút tâm tư tích tụ, hắn đang mang thai, Vương gia nên trấn an hắn thật tốt. Kế tiếp phải chú ý đến chế độ ăn uống, mỗi bữa đừng cho hắn ăn quá nhiều, một ngày nên ăn nhiều bữa nhỏ, bằng không hài tử sẽ phát triển quá lớn, đến lúc sinh không tốt."

Đợi nửa ngày, cũng không thấy Từ Khai Viễn tiếp tục nói, Hùng Kỉ Uông hỏi: "Không có?"

Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, Từ Khai Viễn có chút hồ đồ: "Không có."

Hùng Kỉ Uông vừa nghe xong liền nổi giận: "Mụ nội ngươi, Nguyệt Quỳnh không có vấn đề gì, ngươi làm bọn ta lo sợ làm gì."

"Ta hù dọa các ngươi sao?" Không có a.

"Vừa rồi ngươi nghiêm túc như vậy, ta còn nghĩ rằng Nguyệt Quỳnh xảy ra vấn đề gì chứ." Hùng Kỉ Uông giáng một chưởng mạnh như của gấu lên vai Từ Khai Viễn. Từ Khai Viễn đau đến mức nhếch miệng cười khổ: "Thân là đại phu, chẩn mạch cho người khác há có thể cợt nhả? Huống chi Nguyệt Quỳnh lấy thân nam tử hoài thai, ta tất nhiên phải càng thêm cẩn thận." Kết quả là Hùng Kỉ Uông lại cho hắn một chưởng mạnh như của gấu, những người khác đều nở nụ cười.

Bất quá có một người cười không nổi. "Bụng của hắn sao lại còn lớn hơn Cổ Phi Yến?"

Từ Khai Viễn vội vàng nói: "Vương gia, Cổ Phi Yến cả ngày không ăn không uống, hài tử trong bụng tất nhiên không phát triển tốt. Hơn nữa việc này cũng phải tùy người, có người đến lúc sinh mà bụng cũng không lớn, có vài người bụng mới năm sáu tháng lại nhìn như sắp sinh. Nguyệt Quỳnh tiếp nhận sự tồn tại của hài tử, tự nhiên tâm tình tốt, hắn tâm tình tốt nên ăn uống ngon miệng, theo tình hình này, đợi đến thời điểm hắn sắp sinh, bụng sẽ càng lớn hơn nữa, Vương gia nên cẩn thận, không thể để hắn có bất kỳ sơ xuất nào."

Lông mày Nghiêm Sát nhăn thành chữ "

". "Nắm chắc được mấy phần?"

Mọi người đều cười không nổi nữa, Từ Khai Viễn do dự một lát, rồi nói: "Sinh hài tử cũng giống như bước một chân vào quỷ môn quan, ta không thể nói dối Vương gia, hơn nữa Nguyệt Quỳnh còn là nam tử, lúc sinh sẽ càng nguy hiểm hơn." Sau đó, hắn đột nhiên trịnh trọng nói: "Vương gia, thuộc hạ lấy đầu mình đảm bảo, chắc chắn sẽ khiến cho phụ tử Nguyệt Quỳnh bình an."

"Ta đem bọn họ giao cho ngươi."

... ...

Vừa mới tỉnh ngủ, phát hiện chính mình đang nằm trên giường, Nguyệt Quỳnh ngây người xuất thần. Hai ngày này, mỗi lần tỉnh lại đều là ở trên xe, sao có thể về đến Giang Lăng rồi. Quay đầu, một quái vật lớn ngồi sẵn bên cạnh, thấy hắn tỉnh, người này mở miệng: "Tiến vào."

Môn bị mở ra, người vào chính là Hồng Hỉ  Hồng Thái. Nghiêm Sát giúp Nguyệt Quỳnh đứng lên, rửa mặt, mặc xiêm y cho hắn, Nguyệt Quỳnh nhân cơ hội quan sát trong phòng. Gian phòng này còn rộng lớn hơn so với phòng ngủ trong Tùng uyển của Nghiêm Sát. Có giá sách, có nhuyễn y[ghế] rộng lớn, ghế tựa, nhuyễn tháp*[ghế mềm], cái bàn, còn có y tương [tủ đựng y phục], chỗ thay quần áo, nhiều đồ vật hơn so với phòng ngủ của Nghiêm Sát.

Chỗ giống nhau chính là không có bình phong.

*nhuyễn tháp: ghế/giường dài mà hẹp, ở trên trải bông, đệm, gối vải,… tùy ý [và tùy khả năng tài chính][ [theo lời Vân tỷ :x]

"Muốn gì thì bảo Hồng Hỉ Hồng Thái đi mua, nếu bọn họ mua không được, ngươi nói với Nghiêm Mặc."

A? Nguyệt Quỳnh nhìn về phía Nghiêm Sát, đối phương ôm hắn xuống giường: "Đi súc miệng."

Nga. Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn súc miệng.

Ăn cơm xong, Nghiêm Sát đi ra ngoài, Nguyệt Quỳnh loanh quanh lục tìm hòm bảo bối của hắn ở trong phòng, cuối cùng tìm thấy nó được đặt cạnh gối đầu. Vội vàng mở ra, Nguyệt Quỳnh hít một hơi lãnh khí, bạc vụn của hắn không thấy đâu, bên trong chỉ có một mớ vàng lá xếp lộn xộn thật dày!

"Hồng Hỉ  Hồng Thái!"

Cửa mở, Hồng Hỉ  Hồng Thái nhanh chóng chạy vào. "Công tử, xảy ra chuyện gì!"

Xoay người cho bọn hắn xem những thứ trong hòm, miệng Nguyệt Quỳnh run rẩy: "Đây, đây là chuyện gì? Ở đâu ra?" Chẳng lẽ, chẳng lẽ vàng từ trên trời rơi xuống?

Hồng Hỉ nhìn Hồng Thái, Hồng Thái nhìn Hồng Hỉ, đồng thời lắc đầu. Hồng Thái ngẫm lại, nói: "Công tử, hẳn là do Vương gia bỏ vào. Sau khi rời Hợp Cốc, ta cùng Hồng Hỉ đều không có nhìn thấy cái hòm này."

Nguyệt Quỳnh tập trung nhìn kim quang lấp lánh, người nọ vì sao hảo hảo cho hắn nhiều vàng lá như thế? Bất quá... Hắn lấy ra hai phiến, đưa cho Hồng Thái : "Đưa cho An Bảo, đây là tiền mua tiểu thực[thức ăn vặt] cho chúng ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!