Chương 18: (Vô Đề)

Khi trời vừa tờ mờ sáng, Nguyệt Quỳnh liền tỉnh dậy, người ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ, hắn nằm trong vòng tay của người nọ, cả người thực ấm áp, hắn ra một thân mồ hôi. Chậm rãi hướng ra phía ngoài từ trong lòng ngực Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh xốc chăn lên một chút, mát mẻ. Nghiêm Sát ngủ cũng không có tiếng ngáy điếc tai, thực yên tĩnh, Nguyệt Quỳnh trừng to mắt, tiếp tục hồ đồ.

Hồi lâu sau, Nguyệt Quỳnh vừa thích ứng với  bóng tối khẽ mặt nhăn mày nhíu, hắn nhớ rõ vật điêu khắc trên đỉnh giường của Nghiêm Sát là lão hổ a, khi nào lại biến thành rồng? Nguyệt Quỳnh cảm thấy bản thân mình đã nhìn lầm rồi, cả thiên hạ trừ bỏ đế vương, bất luận kẻ nào cũng không thể sử dụng "long", cho dù Nghiêm Sát là Vương gia, nhưng nếu y dùng long thì chính là phạm đại tội mưu phản.

Dụi dụi mắt, Nguyệt Quỳnh lại cố mở mắt thật to, chau mày, hắn không có nhìn lầm, quả thật là một con rồng đối diện với vị trí của hắn. Trong lòng Nguyệt Quỳnh động một chút! Trực giác của hắn cảm thấy nguy hiểm.

"A!"

Người đang nhìn chằm chằm vào con rồng đột nhiên bị một bàn tay to kéo lại, tựa vào một ***g ngực cứng rắn, Nghiêm Sát tỉnh.

"Tướng quân, cái kia." Người đang bối rối giơ tay trái chỉa chỉa đỉnh đầu. Người này cũng quá minh mục trương đảm[lộ liễu], sao lại dám cho điêu khắc hình rồng ở trên đỉnh giường! Lỡ như bị các công tử phu nhân khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái.

"Ngủ!"

Kẻ còn chưa tỉnh ngủ vung chưởng lên, đem Nguyệt Quỳnh quấn chặt trong ổ chăn. Nguyệt Quỳnh mở miệng muốn nói, cuối cùng lại từ bỏ, hắn chỉ là một cái nam sủng nho nhỏ không quyền không thế, làm sao có thể đi quản chuyện của Nghiêm Sát. Nhưng mà, mưu phản là tội tru di cửu tộc, nếu bị Hoàng Thượng biết được, có thể hắn chưa kịp ra khỏi phủ đã bị chém đầu. Hắn không thể chết được.

Ngay tại lúc Nguyệt Quỳnh đang suy nghĩ nên nói như thế nào để không chọc giận Nghiêm Sát, chăn trên người hắn bị y xốc lên, có thể là vì thân thể hắn quá cứng, nghiêm trọng quấy rầy giấc ngủ của người nào đó.

Xuống giường, Nghiêm Sát thắp nến lên. Nguyệt Quỳnh trước tiên ngẩng đầu, sau khi hai mắt thích ứng với ánh sáng, hắn liền thầm hô: quả nhiên là rồng! Một con rồng đang trầm ngủ! Một tòa núi nhỏ tiến vào trong ổ chăn, Nguyệt Quỳnh quay đầu nhìn lại, đã thấy y nhắm mắt, trưng ra bộ dáng tiếp tục ngủ. Hắn liếm liếm môi, cảm thấy chính mình vẫn là không nên hỏi, nếu hỏi thì khẳng định người này sẽ sinh khí.

"Ngươi sợ ta mưu phản?" Kẻ đang ngủ đột nhiên lên tiếng.

Đầu lưỡi ngập ngừng một chút, Nguyệt Quỳnh thấp giọng nói: "Mưu phản... chính là đại tội chém đầu."

Lục mắt mở, nhìn về phía hắn: "Ngươi là sợ chém đầu ta, hay là chém đầu ngươi?"

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. "Đều sợ."

Tòa núi nhỏ xoay người nằm nghiêng, ngón trỏ kéo lấy cằm Nguyệt Quỳnh "Nếu ta mưu phản, ngươi sẽ ly khai[rời đi] hay là lưu lại?"

Đầu lưỡi di chuyển xung quanh một vòng, chỉ thấy môi Nguyệt Quỳnh khẽ động nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời. Nghiêm Sát nắm cằm hắn, thoáng dùng sức. Không thể không trả lời, Nguyệt Quỳnh mở miệng: "Hoàng Thượng coi trọng tướng quân, sao tướng quân lại phải làm việc thế nhân lên án kia?"

"Cái ta muốn nghe chính là ngươi ly khai hay là lưu lại."

Cằm phát đau, đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh khẽ sáng lên, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tuấn kiệt... Hồi lâu sau, hắn mở miệng: "Ly[rời đi]. Tê!" Cằm của hắn dường như muốn nát ra.

"Lá gan của ngươi, càng lúc càng lớn." Giờ phút này, cho dù là kẻ trì độn nhất cũng có thể nhìn ra lửa giận của Nghiêm Sát.

"Tướng quân." Tay trái Nguyệt Quỳnh đè lại bàn tay Nghiêm Sát đang niết[nhéo]  cằm mình, Nghiêm Sát thả lỏng, nhưng không có buông ra. Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh nhìn thẳng vào lục mâu đang bốc hỏa, hắn thực bình tĩnh nói: "Tướng quân muốn phản, nhất định phải có kế hoạch chu đáo, nắm chắc thắng lợi. Gần vua như gần cọp, hoàng cung cùng vương phủ, ta tình nguyện lựa chọn vế sau."

Nghiêm Sát buông tay, nhíu mày nhìn chằm chằm cái cằm Nguyệt Quỳnh đã trở nên xanh tím, nhưng lửa giận tiêu thất. Nguyệt Quỳnh cố chịu đựng, nhưng vẫn không nhịn được, xoa xoa cằm, trong lòng tạm thời nhẹ nhàng thở phào.

"Nghĩ một đằng nói một nẻo." Nào ngờ, Nghiêm Sát đột nhiên nói một câu. Nguyệt Quỳnh khó hiểu, những gì hắn nói chính là lời thật lòng. Bàn tay đang xoa cằm bị kéo ra, râu người nọ đến gần, sau khi cẩn thận đâm khắp mặt cùng cổ của hắn một lần, Nghiêm Sát xuống giường. Nguyệt Quỳnh phiêu mắt nhìn điêu long [vật điêu khắc hình rồng] trên đỉnh đầu rồi cũng vội vàng ngồi dậy mặc y phục, Vương gia đã đứng dậy, hắn là nam sủng, làm sao còn có thể tiếp tục nằm... .

Hai người cùng nhau dùng điểm tâm ở trong phòng, Nghiêm Sát đi ra ngoài, không có công đạo gì cả, chỉ nói với Nguyệt Quỳnh rằng hắn có thể đi ra ngoài một chút, nhưng không thể đi xa. Nguyệt Quỳnh nào dám đi ra ngoài a, vạn nhất làm cho những người khác trong phủ thấy thì sẽ thực phiền toái. Đối với hành động của Nghiêm Sát, hắn càng ngày càng hồ đồ, theo quy củ trong phủ, sau khi công tử phu nhân thị tẩm xong, không được ở trong phòng Nghiêm Sát qua đêm, như là hắn, cho dù bị ngất xỉu, cũng sẽ được người nâng về uyển.

Nghiêm Sát đưa hắn lên thuyền có thể giải thích là vì y cần tìm người tả hỏa[phát tiết], nhưng còn lưu hắn qua đêm ở trong phòng, cái này không thể nào hiểu nổi. Hắn dám khẳng định, chỉ cần hắn đi ra khỏi gian phòng này, lập tức sẽ có rất nhiều người đến uyển của hắn tìm hắn, đây là điều hắn kiêng dè nhất. Nghiêm Sát có bao nhiêu vị công tử phu nhân không liên quan đến hắn, nhưng nếu những người đó tìm đến hắn, thì sẽ trở thành chuyện của hắn .

Ở trong phòng chậm rãi bước đi, lo lắng đối sách, ánh mắt Nguyệt Quỳnh khẽ phiêu nhìn ghế đằng bên cửa sổ, hắn sửng sốt. Đi lên phía trước cẩn thận xem xét  một phen, Nguyệt Quỳnh sờ sờ cằm, cái ghế này thực mới, đệm ghế cũng mới, tựa hồ là vừa mới thay đổi. Trong óc có gì đó chợt lóe rồi biến mất, hắn không bắt lấy kịp. Giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, Nguyệt Quỳnh lại sửng sốt. Ngoài cửa sổ sao lại có hai cái cây nhỏ? Nghiêm Sát không thích bất cứ cái gì che chắn tầm mắt của y, y khi nào lại cho phép trồng cây ngoài cửa sổ? Cây tuy rằng không cao, đại khái chỉ cao hơn một chút so với Nghiêm Sát, nhưng rất không phù hợp với yêu cầu nhất quán của người nọ.

Lại có gì đó chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu hắn, Nguyệt Quỳnh bắt được cái đuôi. Ở trong phòng nhìn trái nhìn phải, lại nhìn một cái, hắn cẩn thận đi đến cửa phòng. Mở cửa ra, thăm dò bên ngoài, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, kẻ đang lúng túng đứng ở nơi đó ── Nghiêm Mặc, thế nhưng lại ở bên ngoài.

"Nguyệt Quỳnh công tử." Nghiêm Mặc thấy hắn ra khỏi phòng, lập tức đi đến, "Vương gia sai thuộc hạ bồi ngài đi ra ngoài một chút."

"A, không, không cần." Nguyệt Quỳnh bước qua cửa, "Ta tự mình đi ra ngoài một chút là đến nơi."

"Vương gia sai thuộc hạ mang công tử đi dạo chung quanh, bên ngoài gió lớn, Nguyệt Quỳnh công tử phải mặc nhiều một chút, đội mũ." Nghiêm Mặc giữ vững phân phó của Vương gia.

"A, hảo, Nghiêm đại nhân chờ một chút." Nguyệt Quỳnh lui về phòng, đóng cửa. Suy nghĩ một hồi, hắn bình tĩnh lại, nếu người nọ đã bảo Nghiêm Mặc dẫn hắn đi ra ngoài, chắc là không có gì nguy hiểm. Lấy miên bào cùng mũ treo trên giá áo, buộc chặt lấy chính mình rồi đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!