Chương 114: (Vô Đề)

Mục đích của Hoắc Ngôn Trăn cũng chỉ là để Nguyễn Ngải lộ diện trước mặt mọi người, sau đó định gọi xe đến đưa cô về nhà. Nguyễn Ngải uống trà hoa không đi:

"Em muốn chờ anh cùng nhau trở về."

Hoắc Ngôn Trăn cười một chút, sau đó trong ánh mắt như ngọn đuốc của người xung quanh sờ sờ tóc cô:

"Vậy em đi phòng khách quý phía sau chờ anh một lát, Thẩm Lê Xuyên cũng ở bên trong."Nguyễn Ngải gật đầu: Được.

Trong lúc Hoắc Ngôn Trăn đang bận xã giao ở hội trường, Thẩm Lê Xuyên ở phòng nghỉ tổ chức một ván mạt chược chơi đùa vui vẻ không thể chịu nổi.

Bên cạnh bàn mạt chược bốn phương, ngoại trừ Thẩm Lê Xuyên ra, ngồi phân biệt là tổng thanh tra cơ quan nào đó, phu nhân chủ tịch ủy ban và cục trưởng cục lương thực phụ trách toàn bộ điều phối lương thực bắc thành.

Tùy tiện xách ra một đại nhân vật đều là đại nhân vật nổi tiếng, hết lần này tới lần khác Thẩm Lê Xuyên ở trước mặt bọn họ không hề sợ hãi, thậm chí từ đầu đến cuối đều có thể nghe được tiếng cười không kiêng nể gì của anh ta:

"Đụng chạm! Cái này tôi muốn."

"Triệu cục trước đừng tiếp bài, để cho tôi dập một chút, chửi bới, tới đây! Xà thượng hoa, bắt ba nhà ha ha ha."

"Lý thúc, chú lại đốt pháo của tôi, tôi cũng ngại râu."

"A… tôi lại thắng rồi ha ha..."Trong ánh mắt khó lường của ba đại đại, Thẩm Lê Xuyên thoải mái đem tiền trong túi bọn họ kiếm được một lần.

Lúc Nguyễn Ngải đẩy cửa đi vào, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Lê Xuyên thần thanh khí sảng đẩy bài:

"Thật không có biện pháp, lại râu."

Thẩm Lê Xuyên đem lợi thế kiếm được thu vào túi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nguyễn Ngải:

"À, sao Tiểu Ngải lại tới đây."Nguyễn Ngải đón ánh mắt quan sát của những người khác đi vào:

"Hoắc Ngôn Trăn bảo tôi ở chỗ này chờ anh ấy."

"Như vậy a, vậy cô ngồi trước."

Nguyễn Ngải còn chưa ngồi xuống, một người bạn bài của Thẩm Lê Xuyên đã nắm lấy cơ hội nhường ghế ra:

"Tiểu cô nương biết đánh bài sao, lại đây thay tôi một chút đi, tôi bỗng nhiên nhớ tới có chút việc phải đi trước."Nguyễn Ngải còn chưa kịp phản ứng, đã bị đặt ở trên ghế.

Thẩm Lê Xuyên hỏi:

"Có biết chơi mạt chược không?"Nguyễn Ngải nhìn thoáng qua hai người xa lạ khác:

"Hiểu một chút quy tắc."Thẩm Lê Xuyên cũng hăng hái:

"Biết quy tắc là được, cái này chơi không khó, cô chơi đấu địa chủ không phải rất lợi hại sao, thử cái này xem."

Tiếng lật bài ào ào vang lên, Nguyễn Ngải dựa theo quy tắc của Hoắc Ngôn Trăn dạy qua mình từng bước tiếp bài, mất bài, đụng bài, chờ đến khi ván bài đầu tiên tiến hành được một nửa, Thẩm Lê Xuyên lấy ra một tấm chín ống.

Nguyễn Ngải vốn nên tiếp tục nhận bài bỗng nhiên dừng lại,

"Hình như tôi đang râu."

"Không phải, tôi châm pháo?"*Đoạn này bọn mình không hiểu được quy cách chơi màn trượt nên sẽ dịch theo bên cv nhé. Nguyễn Ngải đẩy bài xuống, chớp chớp mắt nhìn Thẩm Lê Xuyên:

"Cái này có thể thắng được bao nhiêu?"

Thẩm Lê Xuyên nhìn lướt qua trực tiếp hóa đá. Vẫn là người bên cạnh giúp cô đếm bài:

"Thanh nhất sắc, đại đối tử, hai âm thầm gia pháo, cô vẫn là Liên Trang, trực tiếp kiếm được nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!