Chương 81: (Vô Đề)

Cảm nhận được nhịp thở đều đều bên cạnh, Ôn Nhiễm mở choàng mắt.

Cô không ngủ được.

Trước kia vào lúc này cô sẽ ngủ trước, vì hai người đã triền miên rất lâu. Sau mỗi lần kết thúc, Tạ Vân Lễ luôn vỗ về cô, luôn dỗ cô ngủ.

Nhưng hôm nay có lẽ anh mệt quá, ban nãy còn vỗ nhẹ vai cô, chẳng mấy chốc anh đã chìm vào giấc ngủ.

Ắt hẳn vì anh mới đi công tác hai ngày, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, niềm nhớ nhung của anh dành cho cô đã đầy ắp cả cõi lòng. Thế nên vừa về biệt thự chưa bao lâu, Tạ Vân Lễ đã không nhịn được mà bế cô lên giường.

Anh luôn nhẹ nhàng, trên giường cũng vậy, từ đầu đến cuối chỉ quan tâm cảm giác của cô, chỉ cần cô hơi khó chịu, anh sẽ lập tức dừng lại để xoa dịu cô.

Nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang nhẫn nhịn cỡ nào.

Vì ánh mắt của anh mãnh liệt quá đỗi, như bừng lên một ngọn lửa, lướt trên người cô, khiến làn da cô nóng hổi, khó mà tự kiềm chế.

Nhưng anh hết sức kìm nén động tác của mình, sợ làm cô bị thương.

Đã ở bên nhau lâu, chỉ vài lần cô thấy trên da mình để lại dấu vết do anh không kiềm chế được.

Mấy lần ấy xảy ra trong cơn mơ màng chếnh choáng vì tác dụng của rượu, cô cảm nhận được vẻ thô bạo ẩn dưới quá trình cố gắng kiềm chế của anh, ngay cả tay anh khi nắm cổ tay cô cũng nổi rõ gân xanh.

Nhưng sau đó anh sẽ xót xa không thôi, nhất là khi thấy nhiều dấu vết lưu lại trên người cô. Hết lần này tới lần khác, anh sẽ hỏi cô khó chịu không, có đau ở đâu không.

Nhưng thật ra cô không hề đau, vì thậm chí trong thời điểm tình nồng dâng trào nhất, anh vẫn luôn bảo vệ cô.

Cô biết anh lo lắng cô không thể quen với việc thân mật mãnh liệt hết mức này, dù sao cô đã có khiếm khuyết bẩm sinh ở nhiều khía cạnh. Trước khi gặp anh, thậm chí tới gần người lạ cô cũng không làm được, cô không thể ở với một người không quen biết, nhiều nhất năm phút thôi, cô sẽ không chịu nổi.

Nhưng cô đã quen kề bên anh, dẫu hành động âu yếm gần gũi thế nào, cô cũng có thể dần chấp nhận.

Nhìn gương mặt say ngủ của anh, Ôn Nhiễm cũng chậm rãi nhắm mắt.

Lúc Thôi Tuyết dẫn theo mèo con nhà mình đến chơi, Ca Ca đã sợ hãi không ít. Nào ngờ bé chó nhát gan Ca Ca lại sợ mèo, vừa thấy mèo Ragdoll, bé lập tức nấp sau lưng dì Chúc. Ôn Nhiễm xuống lầu, bé mau chóng chạy đến trốn bên cạnh cô.

Thôi Tuyết bế mèo cười: "Sợ gì chứ, nhóc này, Lulu hiền lắm, không cắn mày đâu."

Mèo Ragdoll trưởng thành có kích thước không nhỏ, nhưng nom đáng yêu cực. Ôn Nhiễm vừa an ủi Ca Ca, vừa nhìn cô mèo. Gần tới giờ ăn, Thôi Tuyết mới giao mèo cho cô rồi vào bếp giúp dì Chúc.

Họ tránh mặt Ôn Nhiễm, trò chuyện trong bếp một lát, không biết từ lúc nào đã chuyển sang chủ đề khác.

"Thật ra, tôi biết Nhiễm Nhiễm không thích hợp sinh con. Đối với con bé, con cái có thể mang tới niềm vui, nhưng đồng thời cũng để lại vô vàn nỗi lo. Chỉ riêng vấn đề liệu chứng tự kỷ có di truyền cho con không, đã đủ khiến con bé sợ hãi rồi. Dù con không bị di truyền, trong thời kỳ mang thai sinh nở, con cái cần được chăm sóc từng tấc không rời, con bé sẽ trải qua vô vàn nhọc nhằn."

Dì Chúc lo sợ: "Chưa kể, quá trình nuôi nấng con cái nào dễ dàng, con cái có ngoan không, có nổi loạn không là một việc, cuối cùng sẽ tới ngày chúng rời khỏi mái ấm, bà mẹ bình thường như chúng ta còn chẳng nỡ, Nhiễm Nhiễm càng không thể chịu nổi..."

"Ừm, tôi đã tham khảo ý kiến bác sĩ Tâm lý của mình. Cô gái tự kỷ như Nhiễm Nhiễm, một khi nuôi con, sẽ dễ rơi vào trạng thái lo âu trầm cảm hơn bà mẹ bình thường, còn có thể nghiêm trọng hơn. Dì nghĩ xem, lúc con còn nhỏ, chăm sóc từng bước vẫn ổn, nhưng theo mỗi ngày con lớn lên rồi tới trường, liệu con bé có thể yên tâm buông tay không? Tâm trí nhạy cảm, sức khỏe yếu ớt, con bé hoàn toàn không thể chịu nổi áp lực của một đứa trẻ.

Huống hồ, con bé còn phải đối mặt với một vấn đề, liệu con nhỏ có tự ti trước bạn bè cùng lứa vì mẹ mình mắc bệnh tự kỷ không. Giống tôi này, dù bệnh của tôi có thể không phải do gen di truyền, nhưng tôi luôn canh cánh, không biết Vân Lễ có bị tôi ảnh hưởng không, chính vì lý do này nên mấy năm đó tình trạng của tôi càng trở nặng thêm. Dù đưa Vân Lễ ra nước ngoài, tôi vẫn không thể yên tâm, ngày nào cũng lo lắng. Nhiễm Nhiễm sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn tôi thôi..."

"Ôi chao, chỉ cần nghĩ Nhiễm Nhiễm phải chịu khổ chín tháng mười ngày mang thai, tôi đã đau lòng rồi." Dì Chúc ôm ngực: "Bình thường chỉ một cơn gió thổi qua, con bé đã không thoải mái rồi. Bà xem, bản thân con bé vẫn là một đứa trẻ cần được chăm sóc kỹ càng, làm sao có thể chịu nổi áp lực làm mẹ chứ..."

Thôi Tuyết đăm chiêu: "Là mẹ chồng, tôi thấy không sao cả, chỉ cần hai đứa sống tốt là được. Con trai tôi luôn đặt Nhiễm Nhiễm lên hàng đầu, tôi dám chắc thằng bé không có ý định gì về khía cạnh ấy đâu. Nếu không, sao hai đứa đã ngủ chung hơn một năm rồi mà vẫn chưa thấy gì."

Thật ra Ôn Nhiễm vẫn thoáng nghe được tiếng nói chuyện của họ, vì thính giác của cô nhạy bén hơn người bình thường. Tuy nghe không rõ lắm, nhưng cô vẫn đoán ra.

Cô hiểu mình không thể làm một người mẹ đủ tiêu chuẩn, thậm chí cô còn không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Cô từng mơ ước, nếu cô và Tạ Vân Lễ có một đứa con... Nhưng cô cảm thấy vậy ích kỷ quá, vì với tình trạng của cô...

Ngộ nhỡ đứa trẻ bị cô ảnh hưởng thì sao? Ngộ nhỡ đứa trẻ bị người khác coi thường thì sao? Ngay cả bản thân cô cũng không bảo vệ được, vậy phải che chở để đứa trẻ trưởng thành bình yên sao đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!