Chương 80: (Vô Đề)

Tạ Vân Lễ không đến công ty suốt một tuần, Lương Trạch Kỳ bận rộn tới sứt đầu mẻ trán. Cuối tuần, rốt cuộc anh ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, gọi cho Tạ Vân Lễ.

"Anh hai ơi, tôi thật sự đã hiểu vì sao ngay cả cuối tuần cậu cũng bận bịu như thế rồi, bao nhiêu vấn đề lớn nhỏ trong công ty dồn hết lên đầu cậu. Con mẹ nó tôi còn không có thời gian uống một ngụm nước nữa chứ!"

"Cậu cho rằng công ty của tôi so được với doanh nghiệp trăm năm nhà cậu à?" Tạ Vân Lễ nói: "Bây giờ còn có mười mấy quản lý bộ phận giúp đỡ cậu, chứ thời công ty mới bắt đầu, chỉ mình tôi cáng đáng, mình tôi đảm nhiệm tất cả mọi việc từ trên xuống dưới, cậu chưa tính là gì đâu."

"Vâng vâng vâng, hồi xưa thành tích của cậu đã bằng cả một đội bán hàng rồi." Lương Trạch Kỳ thở dài: "Giờ tôi đã hiểu khởi nghiệp khó khăn cỡ nào, quả thực, quá trình từ 0 lên 1 là gian nan nhất."

Tạ Vân Lễ hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Có chứ, chị dâu sao rồi? Hôm ấy cậu chỉ mới kể một nửa, chị dâu thế nào rồi?"

"Đã khá hơn nhiều. Tôi đưa em ấy đến nơi chôn cất chú chó kia, em ấy đã đỡ hơn."

Suy cho cùng, cô vẫn cần giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, để cô hiểu chú Ca Ca trước kia đã được yên nghỉ và tự do.

"Vậy tốt rồi."

Lương Trạch Kỳ thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay anh ấy lo lắng vô cùng, nhưng Tạ Vân Lễ bảo vệ Ôn Nhiễm kín kẽ hết mực, anh ấy không thể thăm cô được.

Đến tận bây giờ, thậm chí Tạ Vân Lễ vẫn không cho anh ấy gửi quà, trò chuyện, ngay cả kết bạn cũng không.

Lòng chiếm hữu của Tạ Vân Lễ dành cho Ôn Nhiễm thuộc kiểu mãnh liệt nhưng âm thầm. Đã thế, anh còn dựng hàng rào bảo vệ cô chặt chẽ ba trăm sáu mươi độ, chẳng ai tìm được kẽ hở nào.

Khoan bàn tới việc anh ấy chưa bao giờ có ý đồ xấu hoặc có tâm tư khác, dù chỉ đơn giản muốn làm quen đến gần một tí thôi cũng không được.

Dĩ nhiên, ai bảo ban đầu anh ấy có định kiến với Ôn Nhiễm làm chi, giờ xin lỗi thế nào cũng chẳng ăn thua.

"Cậu điều tra gã kia sao rồi?"

Tạ Vân Lễ nói sơ tình hình, Lương Trạch Kỳ hít sâu một hơi: "Vậy là cố ý đâm vào, không phải tai nạn?"

"Không phải tai nạn." Tạ Vân Lễ lạnh lùng bảo: "Vì bọn tôi đã tìm thấy video vụ tai nạn gần đây nhất của gã, gã lái xe máy cán chết một ổ mèo hoang mới sinh, đã bị người khác quay lại."

"Móa! Thứ súc sinh đáng đâm ngàn đao!" Lương Trạch Kỳ chửi ầm lên: "Đúng là không bằng súc vật! Gã tên gì? Hiện giờ ở đâu? Tôi phải đánh gãy chân gã ngay bây giờ!"

"Không cần cậu ra tay, cứ chờ xem là đủ." Tạ Vân Lễ hời hợt nói.

Lương Trạch Kỳ hiểu ý anh ngay.

Tạ Vân Lễ tàn nhẫn ở chỗ, anh có thể xử lý kẻ thù đến chết, nhưng trong quá trình đó, anh chắc chắn sẽ không để đối phương phát hiện ra, càng không cho đối phương nắm được đằng chuôi.

Không ai biết anh sẽ âm thầm sử dụng mánh khóe gì, nhưng các mánh khóe ấy cực kỳ tinh vi. Chưa kể, anh sẽ tuyệt đối không chừa lại bất kỳ lối thoát nào cho đối phương, nhưng vẫn hoàn toàn nằm trong giới hạn của pháp luật và đạo đức.

Thế nên, dù bị anh xử bán sống bán chết, đối phương sẽ không hề biết anh là người ra tay.

Huống hồ, gã này hoàn toàn xứng đáng với kết cục như vậy.

Lương Trạch Kỳ thầm nghĩ, suốt đời này anh ấy không thể chọc vào Tạ Vân Lễ, anh ấy không muốn rơi vào tình cảnh sống dở chết dở, mất trắng tất cả.

Song, Lương Trạch Kỳ càng nghĩ càng không nén nổi cơn giận. Nhất là khi xem video tên súc sinh đó tra tấn động vật nhỏ, anh ấy thật sự hận không thể lập tức lái xe đến khiến gã nếm trải cảm giác bị người ta đánh đập hành hạ.

Trước kia anh ấy vẫn chưa cảm thấy gì, cũng không thể hiểu nổi người mê thú cưng. Nhưng từ khi nuôi chó, anh ấy mới dần dần cảm nhận được niềm vui nuôi nấng chúng.

Lòng người khó dò, bạn sẽ không bao giờ biết người bạn tin tưởng đang nghĩ gì.

Nhưng động vật thì khác, chúng luôn chân thành yêu bạn, đồng hành cùng bạn.

Hành vi ỷ lớn h**p nhỏ, lấy mạnh h**p yếu vốn đã khiến người ta khinh thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!