Sau hơn hai năm trời chờ đợi, mẹ của Tạ Vân Lễ, bà Thôi Tuyết, mới thấy con trai dẫn Ôn Nhiễm đến gặp mình.
Trước đó, bà ấy đã gọi cho Tạ Vân Lễ không biết bao nhiêu lần. Khi hay tin hai người kết hôn, hầu như ngày nào bà ấy cũng gọi điện, cũng yêu cầu Tạ Vân Lễ dẫn Ôn Nhiễm về nhà ăn cơm.
Ban đầu, Tạ Vân Lễ còn nhận điện thoại hằng ngày, dỗ dành bà ấy, dần dà thành đối phó qua loa vài câu, cuối cùng không nghe máy nữa. Thôi Tuyết bèn nhờ người chồng sau của mình là Ninh Viễn Thường thường xuyên liên lạc với anh, nhưng Ninh Viễn Thường không dám làm phiền anh nhiều, chỉ thi thoảng gọi hỏi thăm.
Tạ Vân Lễ vẫn khẳng định, hiện tại họ chưa thích hợp gặp nhau.
Về điều này, dĩ nhiên Ninh Viễn Thường hiểu.
Thôi Tuyết mắc chứng rối loạn lưỡng cực đã hơn mười năm, trong thời gian đó, đã nhiều lần bà ấy phải nhập viện điều trị, nhưng bệnh cứ tái phát. Đây là chuyện bình thường trong khoa Tâm thần. Dù điều trị tốt đến đâu, khi cả gia đình những tưởng bà ấy đã khỏi, vẫn có khả năng một ngày nào đó bà ấy sẽ trở về như cũ.
Tạ Vân Lễ chịu đựng được, Ninh Viễn Thường cũng có thể gánh vác, nhưng họ lo Ôn Nhiễm sẽ bị dọa sợ.
Tất nhiên còn một lý do nữa, trước đây Tạ Vân Lễ không thể tiếp cận Ôn Nhiễm, chính anh còn không dám tiếp cận cô, huống gì là mẹ anh?
Vậy giờ đây, thật sự đã đến lúc rồi sao?
Tạ Vân Lễ ngẫm nghĩ vấn đề này nhiều ngày. Thậm chí anh còn tìm đến chuyên gia Tâm thần đã điều trị cho mẹ mình nhiều năm để hỏi, và đáp án là không sao.
"Yên tâm, hiện tại mẹ anh sẽ không tái phát bệnh nữa, mấy năm trước đã ổn định. Dù tái phát, bà ấy cũng sẽ không nghiêm trọng như trước, cảm xúc đang dần bình thường. Chưa kể, ngay cả khi trong tình trạng nặng nhất, bà ấy cũng sẽ không làm tổn thương người thân, vì đặc điểm nổi bật nhất trong tình trạng của bà ấy là hưng cảm nhẹ, thỉnh thoảng kèm theo trầm cảm, nhưng chỉ cần không tái phát, sẽ không đáng lo ngại gì.
Các anh là người nhà cũng rõ."
Thôi Tuyết nắm tay Ôn Nhiễm, dịu dàng trò chuyện với cô. Dẫu phần lớn thời gian Ôn Nhiễm chỉ ngượng ngùng lắng nghe hay lơ đãng nhìn quanh, nhưng Thôi Tuyết không hề để tâm, vẫn mải mê tán gẫu với cô.
Khi Thôi Tuyết lên cơn hưng cảm, triệu chứng rõ ràng nhất là trở nên nhiệt tình cực kỳ. Chỉ cần bắt chuyện với ai, bà ấy có thể huyên thuyên suốt ngày đêm, mặc kệ người kia có muốn nghe không.
Vì vậy, Tạ Vân Lễ luôn theo sát họ, không lơ là một giây phút nào.
Ninh Viễn Thường mang đồ uống đến, nhỏ giọng nói với Tạ Vân Lễ: "Lộ liễu quá đấy, con nên kiềm chế lại, mẹ con sẽ không làm hại con bé đâu..."
Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: "Con chỉ đang nhìn họ bình thường thôi."
Ninh Viễn Thường: "..."
Nhìn bình thường kiểu gì mà sắp dán chặt mắt vào họ thế?
Cứ như chỉ cần mẹ anh hơi bất ổn hoặc Ôn Nhiễm có phần không thoải mái, anh sẽ lập tức lao đến, bảo vệ Ôn Nhiễm khỏi mẹ mình.
Tất nhiên, Thôi Tuyết sẽ không làm hại Ôn Nhiễm, dù mắc bệnh tâm thần bà ấy cũng sẽ không tổn thương người khác.
Chẳng qua ai cũng biết, tình trạng của Ôn Nhiễm đặc biệt, họ lo lắng hành vi phấn khích của Thôi Tuyết sẽ khiến cô không thoải mái.
"Mẹ con kể, trước đây khi bà ấy trầm cảm, con giám sát bà ấy chặt chẽ lắm, đi đâu cũng phải theo sau, uống thuốc ăn cơm con phải tận mắt thấy bà ấy ăn mới yên tâm. Nếu ai đó nói gì sai trước mặt bà ấy, con sẽ nổi giận, nhiều lần đánh nhau với người ta." Ninh Viễn Thường cảm thán: "Giờ đổi thành Ôn Nhiễm, con bảo vệ con bé còn kỹ hơn."
Tạ Vân Lễ hỏi: "Vậy à?"
Ninh Viễn Thường bảo: "Mẹ con luôn nói, từ nhỏ con đã hơi cứng đầu, sợ con cứ để tâm vào tiểu tiết giống bà ấy, nhưng may mắn thay... con rất bình thường."
Tạ Vân Lễ gật đầu.
Bình thường hay không, chỉ nghe bác sĩ nói là được sao?
Anh quan niệm rằng, trên đời này không ai hoàn hảo cả, đương nhiên cũng không ai hoàn toàn bình thường. Suy cho cùng, ngay cả định nghĩa của cụm "bình thường" cũng do con người đặt ra.
Song, con người vốn phức tạp, tính cách của con người cũng thay đổi theo trải nghiệm.
Như anh, không còn nhớ rõ mình sẽ trông thế nào khi cáu kỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!