"Sếp Tạ, những món đồ anh cần, tôi đã mua về rồi."
Chu Duy đặt tạp chí và sách xuống: "Những thứ này… chẳng lẽ đều có tác phẩm của cô Ôn Nhiễm sao?"
Tuy Tạ Vân Lễ chưa hề nói mua những thứ này làm gì, nhưng Chu Duy vẫn đoán được. Vì anh ta vừa nhìn đã biết, mấy quyển truyện cổ tích, tiểu thuyết và quảng cáo trang bìa được mua về hoàn toàn đến từ một họa sĩ vẽ tranh minh họa.
"Tôi đã tìm hiểu trên mạng, về họa sĩ tranh minh họa tự do tên Lilia này, độ nổi tiếng rất cao, cũng được khen khiêm tốn, tới bây giờ vẫn không ký với bất cứ công ty nào, chỉ nhận đơn hàng trên một vài nền tảng đặt hẹn bản thảo tranh minh họa." Chu Duy hào hứng: "Năm ngoái trên một vài trang web, cô ấy còn được bình chọn là họa sĩ trẻ sở hữu phong cách vẽ mang tính "chữa lành" đặc biệt trong nước.
Bên cạnh lượng fan lớn trên một số nền tảng, nhiều công ty cũng muốn ký hợp đồng với cô ấy…"
Tạ Vân Lễ cười nhạt liếc nhìn anh ta.
Chu Duy hiểu ánh mắt này, rõ ràng đang chế giễu anh ta: Là chồng của Ôn Nhiễm, tôi có thể không biết mấy chuyện này sao?
"Cuối cùng cô Ôn Nhiễm cũng bằng lòng cho anh xem tác phẩm rồi à? Hơn nữa còn nói cho anh biết bút danh…"
Chưa kịp dứt lời, anh ta đã bị Tạ Vân Lễ cắt ngang.
"Không." Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: "Em ấy vẫn chưa kể tôi biết, nên tôi muốn bí mật mua về tự xem, có vấn đề gì sao?"
Chu Duy lập tức cúi đầu: "Anh cứ từ từ xem, nếu không còn dặn dò gì khác, tôi lui xuống trước đây."
Tới cửa, Chu Duy đột nhiên xoay người: "À sếp, anh đặt nhà hàng cho bữa trưa để hẹn cô…"
Tạ Vân Lễ không nhịn được mà xua tay với anh ta: "Ra ngoài, nhớ đóng kín cửa."
Quả nhiên là thế!
Rời phòng, Chu Duy nắm chặt hai tay, vui vẻ cất bước. Giám đốc phòng Nhân sự đi ngang qua nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc: "Chu Duy, gần đây cậu kỳ quái lắm đấy. Ông chủ tăng lương cho cậu nữa à?"
"Sếp Lý này, có phải anh chưa từng đu CP không?"
"Có nhé, còn theo từng giai đoạn nữa, sao vậy?"
"Vậy niềm vui khi thuyền anh chèo không những cập bến mà còn phát triển nhanh chóng, anh từng trải qua chưa?"
"... Chưa, dù sao ai cũng yêu danh tiếng hơn mà."
Chu Duy đắc ý rời đi.
Sở dĩ anh ta hy vọng Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm có thể tiến triển nhanh hơn một chút, thật ra một phần cũng vì anh ta áy náy.
Anh ta biết Tạ Vân Lễ đã kết hôn hai năm, nhưng cứ tưởng vợ anh là một cô gái tự kỷ bình thường ngốc nghếch. Thế nên anh ta luôn nghĩ, việc Tạ Vân Lễ có mối quan hệ không tốt với người vợ này cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ gì.
Mãi đến khi anh ta nhìn thấy cảnh Ôn Nhiễm cứu Ca Ca, mãi đến khi anh ta nghe được tiếng đàn piano của cô ngoài biệt thự ngày ấy.
Anh ta mới phát hiện hai năm nay mình đã lầm tưởng nặng cỡ nào, suy nghĩ của anh ta hoàn toàn sai bét. Rõ ràng sếp anh ta đã cưới được một cô gái vừa xinh đẹp nhân hậu, vừa sở hữu tài năng nghệ thuật.
Nào ai có thể cưỡng lại một cô gái như vậy được?
Anh ta đã sớm mong cầu, mình có thể chứng kiến cảnh Ôn Nhiễm sẽ dũng cảm đặt chân ra khỏi cửa, sóng vai cùng Tạ Vân Lễ vào một ngày nào đó. Mặc dù anh ta biết Ôn Nhiễm không thể thay đổi bản thân hoàn toàn được, nhưng chí ít trong cuộc sống, cô sẽ được tận hưởng thêm chút niềm vui, chứ không phải mãi mãi chỉ có thể thu mình trong biệt thự. Thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, có Tạ Vân Lễ che chở, cô sẽ vô cùng an toàn.
Hôm nay, có lẽ là lần đầu tiên Ôn Nhiễm ra ngoài ăn cơm với Tạ Vân Lễ, nôm na là lần hẹn hò đầu tiên đấy! Chu Duy nóng lòng chỉ muốn chia sẻ chuyện này với vợ mình, nhưng anh ta vẫn cố gắng nhịn xuống. Anh ta đã thề rồi, ít nhất vào giai đoạn hiện tại, anh ta không thể tiết lộ tình hình của Ôn Nhiễm với bất cứ ai.
Trong văn phòng, Tạ Vân Lễ lấy một quyển sách lật xem.
Thật ra, gần đây anh mới biết đến tên "Lilia" này. Nếu anh đoán không sai, đây là tên tiếng Anh mà mẹ Ôn Nhiễm đặt cho cô, cùng tên với một nữ họa sĩ nước ngoài không nổi tiếng trong lịch sử.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!