"À… có lẽ là, miếng này…" Ôn Nhiễm đặt một mảnh ghép vào tay anh, sau đó chờ mong nhìn anh.
"Để ở đây à em?" Tạ Vân Lễ hỏi.
"Không phải… chắc, chỗ này." Ôn Nhiễm cầm tay anh, kéo đến vị trí chính xác.
Mãi tới khi cảm nhận được hơi ấm thân thuộc trên tay, Ôn Nhiễm mới nhận ra mình đang nắm tay anh.
Chưa kể… hai người đã tựa sát vào nhau từ lúc nào chẳng hay.
Tạ Vân Lễ không dùng ghế nhỏ mà ngồi ngay cạnh cô. Trong vô thức, đôi bên đã kề sát vào nhau mà không ai phát hiện.
Ôn Nhiễm lập tức buông tay anh ra, ánh mắt nhanh chóng quay về bộ xếp hình.
Tai đột nhiên nóng lên, cô không nhịn được mà xoa xoa.
Một lúc sau, Ôn Nhiễm chớp mắt khẽ ngáp, buồn ngủ đến mức cụp mi.
"Muốn ngủ rồi à?" Giọng Tạ Vân Lễ nghe xa xăm.
"Ừm…"
Ôn Nhiễm ừ một tiếng, anh bèn kéo cô đứng dậy: "Vậy ngủ thôi, ngày mai hẵng ghép tiếp."
Đợi đến lúc tỉnh táo lại, Ôn Nhiễm mới phát hiện Tạ Vân Lễ đã giúp cô mở máy chiếu sao, đồng thời cũng tắt đèn ngủ trong phòng.
"Ngủ nào, anh ở bên cạnh, sẽ không đi đâu."
Dưới ánh sao và vầng trăng khuyết bao trùm khắp phòng, Ôn Nhiễm nhìn vào mắt anh, chợt lóe lên một suy nghĩ, cô cắn môi: "Tạ Vân Lễ, anh…"
"Gì cơ?"
Cô nói không rõ, Tạ Vân Lễ không nghe thấy, bèn xích đến gần cô một chút.
"Anh có thể… giống hôm qua…" Giọng cô càng nhỏ xíu yếu ớt hơn, anh không có cách nào nghe chính xác được.
Nhưng nhìn đôi mắt long lanh của cô, Tạ Vân Lễ chợt vỡ lẽ.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa trán cô.
"Ngủ nào." Anh khẽ nói: "Anh sẽ ở đây, chừng nào em ngủ rồi anh mới đi."
Ôn Nhiễm nheo mắt.
Tạ Vân Lễ nói: "Nếu trong mơ gặp khó khăn gì, hãy gọi tên anh nhé."
Ôn Nhiễm đang nhắm hờ mắt bỗng mở to ra.
Cô thấy khóe môi Tạ Vân Lễ hình như nhếch lên: "Ừm, trong mơ anh cũng ở đó."
Tuy cô biết anh đang dỗ dành cô, như thuở nhỏ cô hay nghe dì Chúc nói trên đời tồn tại vị Thần bảo vệ, nhưng chỉ trẻ con mới tin lời này thôi.
Song, nhớ đến giấc mộng đêm qua, cô chợt cảm thấy, có lẽ Tạ Vân Lễ thật sự tài giỏi như vậy.
Rõ ràng cô đã buồn ngủ cực kỳ, vì chơi ghép hình quên mất thời gian, nên ngủ muộn hơn bình thường nửa tiếng. Nhưng không biết tại sao cô lại không hề khó chịu, thậm chí còn cảm nhận được một niềm vui khó tả.
Cả trái tim cũng nóng bừng.
Chắc do nhiệt độ trên người Tạ Vân Lễ nhỉ… Bàn tay anh ấm áp, ở bên cạnh anh dường như sẽ không bao giờ rơi vào nỗi bất lực lạnh lẽo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!