Tiếng điện thoại rung khiến Ôn Nhiễm choàng tỉnh.
Không còn tâm trí nào để vẽ tranh, cô ôm Ca Ca ngủ thiếp đi trên sô pha. Lúc tỉnh dậy, cô mới phát hiện đã đến giữa trưa rồi.
Thấy cuộc gọi của Tạ Vân Lễ, cô vội vàng cầm điện thoại lên nghe: "... Alo?"
"Là anh, Nhiễm Nhiễm, em đang ngủ à?"
Giọng cô vẫn còn mơ màng và khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, anh có thể dễ dàng nghe ra.
"… Vâng, em mới, ngủ trên, sô pha." Ôn Nhiễm sờ lên khóe miệng, may sao không ch** n**c miếng: "Đã gần… mười hai giờ, anh biết, dì Chúc thế nào rồi không?"
"Anh bảo Chu Duy qua xem rồi, con trai dì Chúc gặp vài phiền phức, nhưng đã giải quyết xong hết." Tạ Vân Lễ cân nhắc từ ngữ: "Nhưng chắc dì Chúc cần ở nhà thêm hai ngày, hôm nay có lẽ không quay lại chăm sóc em được. Em chưa ăn trưa đúng không? Chờ anh nhé, một lát nữa anh về ăn với em."
"Không… không cần đâu! Buổi trưa, em có thể, tùy ý kiếm ít đồ ăn, không cần anh về." Ôn Nhiễm ngắt quãng nói: "Thật sự không cần… Anh tan làm, tan làm rồi hẵng về. Buổi trưa em, tự lo được."
Nghe anh nói dì Chúc vẫn ổn, cô thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Vân Lễ dừng một chút: "... Nhưng anh muốn về ăn cơm mà, không được sao?"
"Không được." Ôn Nhiễm đáp ngay: "Không muốn… không muốn anh về."
Rõ ràng cô thật sự không muốn anh về, nhưng không hề mang tới cảm giác uy h**p nào, mà nghe như đang làm nũng.
Nếu đổi thành cô gái khác, nói thế có thể có ý ngược lại, suy ra là muốn anh về. Nhưng Ôn Nhiễm nào phải, cô không muốn anh về tức là không muốn thật, cô sẽ không nói trái lòng mình.
Tạ Vân Lễ có phần bất đắc dĩ.
Anh có thể nói dối cô, nhưng không tài nào tranh chấp với cô được. Vì một khi cô đã kiên quyết, chẳng ai có thể lay chuyển nổi.
"Được rồi, vậy em phải cẩn thận đấy, anh có thể bảo Chu Duy qua đưa đồ cho em… Còn nữa, dù thế nào cũng không được để bụng đói, biết chưa?"
"Biết ạ, trong biệt thự, nhiều đồ ăn lắm, anh yên tâm."
Yên tâm? Hai từ này nói thì đơn giản, nhưng không hề dễ làm.
Nhưng quả thực Tạ Vân Lễ khó lòng rời đi, anh chỉ có thể cố gắng rút ngắn thời gian làm việc, nhanh chóng hoàn thành sớm tiến độ hôm nay.
Cúp máy xong, Ôn Nhiễm mới nhớ mình chưa kể anh nghe vừa rồi mình ra ngoài, còn gặp một người lạ bắt chuyện với cô.
Tạ Vân Lễ từng dặn, dù gặp chuyện gì cô cũng phải nói cho anh biết.
Đang nghĩ có cần nhắn tin báo anh biết chuyện này không, Ôn Nhiễm chợt thấy dì Chúc gọi đến.
Vừa nhận cuộc điện thoại này, đôi bên đã nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.
Dì Chúc không nói với cô mình đã nhập viện, nhưng kể cô nghe việc của Kiều Tử Hằng, từ chuyện Kiều Tử Hằng tự ý trốn học về nước cho đến cô bạn gái của cậu ta, rồi khi về nhà thì cậu ta cãi nhau với bố mình, cuối cùng biến thành ba người gây gổ. Ôn Nhiễm nghe mà bạt vía, may thay sau đó mọi thứ đã chấm dứt, may thay đã có Tạ Vân Lễ giúp đỡ.
"Cậu Tạ thật sự là một người tử tế." Dì Chúc cảm thán: "Dì cứ nghĩ ngoại trừ công việc, nhiều vấn đề cậu ấy sẽ không thèm để ý đến, ngờ đâu ngay cả việc của một bảo mẫu như dì mà cậu ấy cũng nhớ. Đã thế, cậu ấy còn nhờ bạn bè ở nước ngoài đến tìm ban giám hiệu nhà trường nói đỡ giúp con trai dì, dì không biết nên cảm ơn cậu ấy thế nào nữa."
"Vâng… cháu cũng thấy, anh ấy tốt lắm." Ôn Nhiễm nói khẽ: "Anh ấy giúp, Ca Ca, còn giúp cháu, giúp dì Chúc…"
"Ừm, có cậu ấy chăm sóc cháu, dì nghĩ, mẹ cháu trên trời linh thiêng cũng có thể yên tâm rồi…"
Tuy không biết trước đây mối quan hệ giữa Tạ Vân Lễ và mẹ Ôn Nhiễm là gì, hay tại sao bà giao con gái cho anh, nhưng dì Chúc nghĩ, chắc hẳn mẹ Ôn Nhiễm cũng thấy Tạ Vân Lễ là một người đáng để phó thác nên mới quyết định thế này.
"Bé ngoan, hôm nay cháu ăn gì rồi? Dì thật sự không chạy về nấu cơm cho cháu được…" Dì Chúc bất đắc dĩ nhìn bình nước biển treo trên đầu.
Với căn bệnh này, bác sĩ muốn dì ở viện một tuần, thực hiện kiểm tra tổng quát. Nếu dì nằm viện, bảo hiểm y tế cũng dễ thanh toán cho dì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!