Trên thực tế, Tạ Vân Lễ đã gọi điện cho dì Chúc rồi.
Ban đầu dì Chúc không nghe máy, một lát sau thì gọi lại, nhưng người gọi không phải dì Chúc mà là con trai dì, Kiều Tử Hằng.
"Alo? Ai vậy?"
Tạ Vân Lễ khựng một nhịp: "Tôi là Tạ Vân Lễ, đây là điện thoại của dì Chúc đúng không?"
"À… Anh là chồng Ôn Nhiễm nhỉ? Tôi là Kiều Tử Hằng, dì Chúc là mẹ ruột của tôi, lần trước tôi tới tìm mẹ, chúng ta đã gặp nhau rồi." Giọng điệu của Kiều Tử Hằng vô cùng cởi mở: "Hồi nhỏ tôi thường xuyên đến nhà họ Ôn chơi với Ôn Nhiễm, tính ra tôi cũng xem như anh trai Ôn Nhiễm đó, có điều sau khi lớn lên thì không gặp nhau nữa…"
Cậu ta cứ huyên thuyên, hoàn toàn không biết khi Tạ Vân Lễ nghe được, anh chỉ cười khẩy đầy chế giễu.
Hồi nhỏ? Anh trai Ôn Nhiễm?
Ngay cả bố mẹ Ôn Nhiễm, vào lúc cô mấy tuổi, họ mới được nghe cô gọi một tiếng bố mẹ, chứ đừng nói đến một thằng nhóc xa lạ. Tới gần Ôn Nhiễm thêm nửa bước cũng là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Với tình trạng của Ôn Nhiễm thời thơ ấu, một khi thấy ai tới gần, bất luận người nào, cô cũng sẽ bực bội hét lên hoặc hoàn toàn mặc kệ.
Thậm chí bản thân Ôn Nhiễm, chỉ sợ cũng không biết khi bé cô còn một người anh trai nhảy từ đâu ra chẳng rõ.
"Bây giờ dì Chúc đang ở đâu? Vì sao cậu cầm điện thoại của dì?" Tạ Vân Lễ cắt ngang mấy lời dông dài của cậu ta.
"Mẹ tôi…" Kiều Tử Hằng chợt tạm dừng, giọng điệu trở nên mất tự nhiên: "Đêm qua ầm ĩ một trận với bố tôi, bà ấy vẫn còn buồn bực, hôm nay đừng bảo bà ấy phải đi làm đấy? Bên phía Ôn Nhiễm cần người không? Tôi có thể tìm người thay mẹ tôi một ngày, hay để tôi dẫn bạn gái qua? Là con gái với nhau cả, chắc họ có thể nói chuyện được. Trước kia bạn gái tôi đã làm công tác tình nguyện, từng tiếp xúc với người bệnh tự kỷ…"
"Không cần, cậu lo chăm sóc mẹ cậu trước đi." Tạ Vân Lễ cúp máy.
Tuy dì Chúc khá khỏe mạnh nhưng dì mắc bệnh cao huyết áp, bình thường không tái phát còn đỡ, một khi tái phát, sẽ gặp nguy hiểm nhất định. Bây giờ xem ra, chắc vì gia đình xào xáo nên dì Chúc tăng huyết áp, nhiều khả năng đang mất tỉnh táo.
Tuyệt đối không thể để Ôn Nhiễm biết chuyện này.
Nhưng trong thời gian ngắn, quả thực Tạ Vân Lễ không đi đâu được, anh sắp đến một công ty bàn bạc công việc, đã hẹn trước rồi. Anh đành bảo Chu Duy sang bên dì Chúc xem tình hình trước.
Nhưng dù bận rộn thế nào, cứ cách một tiếng Tạ Vân Lễ sẽ nhắn tin cho Ôn Nhiễm một lần, hỏi cô đang làm gì.
Ôn Nhiễm trả lời: Em đang xem Ca Ca đi vệ sinh, thối quá… Nhưng xem hình dạng thì vẫn rất khỏe mạnh.
Tạ Vân Lễ có thể tưởng tượng ra cảnh cô bóp mũi, cố gắng xem Ca Ca đi vệ sinh.
Quả nhiên, cô vẫn thích hợp với cuộc sống vô tư vô lo hơn.
Một lát sau, Ôn Nhiễm nhận được tin nhắn của anh: Trong phòng ngủ của anh, bên cạnh tủ quần áo anh đã để một món quà tặng em, hộp màu tím ấy. Em lên xem thử có thích không nhé.
Anh tặng quà nữa à?
Ôn Nhiễm chạy lên tầng hai, chậm rãi vào phòng ngủ của Tạ Vân Lễ.
Trước khi đi, anh đã gấp chăn giường ngay ngắn. Trong phòng không để nhiều đồ, ngoại trừ tủ quần áo, chăn giường và chiếc bàn trước cửa sổ, Ôn Nhiễm vừa liếc nhìn đã thấy hộp quà màu tím bên cạnh tủ quần áo.
Là bộ xếp hình vương quốc cổ tích, phức tạp hơn bộ lâu đài trước đây.
Nhưng vì sao hôm qua anh không đưa cho cô nhỉ? Hay để hôm nay ở nhà cô không chán nên mới bảo cô lấy ra ghép?
Thật ra Tạ Vân Lễ nghĩ rất đơn giản, anh biết một khi Ôn Nhiễm ghép hình, cô sẽ đặt toàn bộ tâm trí vào, không còn quan tâm việc khác nữa.
Tối qua là khoảng thời gian chung sống riêng tư đầu tiên của anh và cô, đương nhiên anh không muốn cô chỉ tập trung vào ghép hình rồi.
Vốn dĩ định tối về sẽ đưa cho cô sau, nhưng bây giờ có thể dùng việc ghép hình để dời sự chú ý của cô, không để cô băn khoăn chuyện của dì Chúc nữa.
Song, Ôn Nhiễm chỉ nghĩ một điều: Bộ xếp hình này cô muốn ghép với Tạ Vân Lễ. Thế nên sau khi mở ra thoáng nhìn, cô hết sức cẩn thận cất đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!