Trong khoảng thời gian dì Chúc hôn mê ở bệnh viện, sau đó tỉnh dậy rồi tranh cãi muốn xuất viện ngay, nhưng bị điều dưỡng ba chân bốn cẳng ngăn cản, Ôn Nhiễm đã ra ngoài một mình tầm một tiếng đồng hồ.
Trước khi Tạ Vân Lễ đến không lâu, thật ra cô cũng vừa quay về.
Cô mắc chứng sợ hãi với tất cả mọi tiếng động bất ngờ, do độ nhạy cảm cao với môi trường và chướng ngại giao tiếp xã hội nghiêm trọng, cô không thể một mình đến nơi rộng rãi hoặc chốn đông người. Nói cách khác, nếu ở nhà không có ai kề bên, và lỡ cô gặp bất cứ bất trắc nào thì cũng khó lòng tìm người ngoài giúp đỡ được. Ngay cả điện thoại cô cũng không thể sử dụng bình thường, vì cô không có di động cho riêng mình.
Cô có bóng ma tâm lý với món đồ đó.
Việc có thể khiến cô chủ động bằng lòng ra ngoài, từ sau khi mẹ cô qua đời thì chưa từng có nữa. Tới tận hiện giờ, tình trạng này đã kéo dài nhiều năm.
Thế nên lúc nghe cô nói vậy, dì Chúc đã hoang mang không thôi. Trong khoảnh khắc ấy, dì còn muốn tự tát mình xem có phải mình vẫn đang hôn mê nằm mơ ở bệnh viện không?
"Nhiễm Nhiễm, mau nói cho dì biết, cháu đã đi đâu?"
Ôn Nhiễm giơ tay lên, làm một hành động.
Dì Chúc hiểu ngay, Ôn Nhiễm ra ngoài tìm mèo con.
Khu biệt thự này cao cấp, chất lượng các cơ sở vệ sinh và an ninh cực kỳ tốt, trước kia gần như sẽ không bắt gặp động vật lang thang. Có điều, đại khái vì trong khu có một vài chủ nhà chủ động nuôi cún con mèo con lang thang quanh đây, bảo vệ tuần tra cũng mở một mắt nhắm một mắt với những sinh vật nhỏ ấy, không còn xua đuổi gay gắt nữa. Thi thoảng họ sẽ thấy một hai chú mèo hoang đi ngang qua bên ngoài, dì Chúc còn hay lấy một ít thức ăn cho chúng.
Tuy Ôn Nhiễm chỉ ra ngoài cho mèo hoang trong khu biệt thự ăn, nhưng dì Chúc vẫn vô cùng vui vẻ, ít nhất cô cũng bằng lòng thực hiện bước đầu tiên rồi.
Dì mừng rỡ suýt nhảy cẫng: "Quả là một việc vui lớn, tốt quá rồi! Hôm nay chúng ta nướng bánh quy ăn mừng nhé? Tiện thể làm cho cháu canh bí đỏ cháu thích ăn nhất luôn."
Nhìn nét mặt hân hoan của dì, Ôn Nhiễm chợt giữ chặt tay dì: "Còn một việc nữa, cháu muốn, nói cho dì Chúc biết. Mặc dù, cháu không biết đây có phải một chuyện tốt không…"
"Được, bất cứ chuyện gì cháu muốn nói, dì cũng sẵn lòng nghe hết. Cứ từ từ thôi, cậu Tạ đã đi rồi, chúng ta còn nhiều thời gian lắm, không vội…"
Tối hôm ấy, Tạ Vân Lễ đi xã giao đến nửa đêm, chín giờ rưỡi hôm sau thì sang công ty họp đúng giờ.
Ngoại trừ nhà máy sắp phá sản tiếp nhận từ tay bố vào năm xưa, Tạ Vân Lễ có thể đạt được thành tựu như hiện nay, hoàn toàn do anh dốc sức liều mạng. Tốt nghiệp đại học xong, anh đã lẻ loi tự tới phương Nam lập nghiệp, hai năm sau anh quay về, tài sản trong nhà không còn lại bao nhiêu, mà anh đã trở thành người sáng lập của một công ty cả trăm người rồi.
Nhìn khắp Tân Hải, tuy công ty mà anh thành lập không lớn mấy, nhưng vài năm gần đây, bất luận về quy mô công ty, lợi nhuận hay số lượng nhân viên, toàn bộ luôn tăng trưởng không ngừng. Năm ngoái Tạ Vân Lễ còn táo bạo quyết đoán, chi ra số tiền lớn tiến hành cải tạo hoàn toàn nhà máy cũ bố anh để lại, kết hợp công nghệ cốt lõi của công ty mình với nhà máy để phát triển sản phẩm mới. Trong vòng một năm, anh đã khiến nhà máy từ thua lỗ thành kiếm được lãi, thậm chí anh còn mở rộng công ty mới thêm mấy ngàn mét vuông. Với độ tuổi chưa đến ba mươi hiện tại, anh đã được xem như nhân tài trẻ tuổi khá thành công rồi.
Thế nên, rốt cuộc Tạ Vân Lễ kết hôn chưa, cũng là chủ đề mà vô số người tò mò.
Nghe đồn, cũng chỉ nghe đồn thôi, Tạ Vân Lễ từng nói mình kết hôn rồi, nhưng vì sao chưa bao giờ thấy vợ của anh tới công ty?
"Giám đốc Bạch, hay cô hỏi người bên cạnh thử?"
"Đúng đó Giám đốc Bạch, công ty chúng ta nhiều người như thế, ai cũng tò mò hết. Cô lại là người có thể nói chuyện được với sếp Tạ nhất, hay cô hỏi thử xem, thoả mãn lòng hiếu kỳ của chúng tôi nhé?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Giám đốc chi nhánh vừa mới thăng chức
- Lạc Lâm cũng tò mò việc này không kém.
Nhưng không chỉ có mình cô ta hiếu kỳ, trong công ty không ít các cô gái trẻ chưa lập gia đình cũng hứng thú về chủ đề này. Chẳng qua, không phải ai cũng có ý với Tạ Vân Lễ, vài người chỉ đơn giản vì tò mò thôi.
Đương nhiên, không phải không có người có ý, ví dụ như Bạch Lâm.
Cô ta nghe ngóng khắp công ty hồi lâu, có người nói Tạ Vân Lễ đã sớm kết hôn, nhưng hình như quan hệ với vợ không tốt nên đang ly thân; người khác thì kể trước kia anh đã kết hôn rồi ly hôn; còn cả tin đồn anh độc thân chưa lập gia đình nữa. Kỳ quái nhất là, có ai đó bảo anh ghét phụ nữ nên luôn theo chủ nghĩa không kết hôn, việc này nghĩ thế nào cũng không có khả năng.
Cô ta đoán, Tạ Vân Lễ hoặc chưa lập gia đình, hoặc quan hệ với vị kia trong nhà không tốt, nên anh không thể giới thiệu ra mắt được.
Cô ta luôn muốn tìm cơ hội, đúng lúc bạn hợp tác hôm nay của Tạ Vân Lễ, cũng là bạn thân nhiều năm của anh
- Lương Trạch Kỳ tới công ty. Trùng hợp thay, cô ta cũng quen biết Lương Trạch Kỳ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!