Tất nhiên, chú cún không hiểu cô đang nói gì, chỉ nghiêng đầu rồi chạy đến cọ vào chân cô. Ôn Nhiễm bồng bé lên, lúc bước ngang qua phòng ngủ bên cạnh, cô lén nhìn vào trong.
Ừm, quả nhiên là người phải làm việc, Tạ Vân Lễ không hề ngủ nướng.
Rõ ràng Tạ Vân Lễ không thể ngủ nướng, vì anh phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Ôn Nhiễm, sau đó sẽ tới công ty.
Nhưng đến bây giờ dì Chúc vẫn chưa báo tin gì. Nếu dì không về kịp và anh đi làm, vậy sẽ chỉ còn một mình Ôn Nhiễm.
Anh không an tâm để Ôn Nhiễm ở nhà một mình, tuy phần lớn thời gian cô có thể chăm sóc bản thân, biệt thự cũng rất an toàn, nhưng anh vẫn không yên lòng nổi.
Thế nên vừa xuống lầu, Ôn Nhiễm đã thấy Tạ Vân Lễ đứng nhíu mày ở phòng bếp, như đang băn khoăn điều gì đó, trông có phần nghiêm túc.
So với Tạ Vân Lễ ngắm đèn sao cùng cô tối qua, bây giờ nhìn anh như hai người khác nhau, một bên ấm áp, một bên lạnh lùng.
Ôn Nhiễm lưỡng lự một thoáng, cố gắng thả nhẹ bước chân, nhưng Tạ Vân Lễ vẫn nhận ra: "... Dậy rồi à em? Ngủ ngon không?"
Ôn Nhiễm gật đầu: "Thấy một… giấc mơ."
Tạ Vân Lễ khựng lại: "Giấc mơ gì?"
Trên thực tế, anh biết đêm qua Ôn Nhiễm nằm chiêm bao, vì khi còn chưa ngủ, anh đã nghe thấy cô nói mớ.
Thay vì bảo cô nói mớ, đúng hơn là thốt ra tiếng nghẹn ngào buồn bực. Vào phòng ngủ của cô, anh mới nhận ra cô đang mắc kẹt trong mộng, cứ khó chịu lầm bầm, dường như muốn nói gì đó nhưng không thể nói được.
"Mơ thấy, ừm… em bay trên, trời đêm, bay, bay thẳng lên, bay thẳng lên…" Ôn Nhiễm vừa nghĩ vừa kể: "Em còn, ừm… mọc một đôi, cánh, giống chim."
"Rồi sao nữa em?" Tạ Vân Lễ hứng thú: "Em muốn dùng đôi cánh ấy bay đi đâu?"
"Em không biết…" Ôn Nhiễm ngẫm nghĩ mãi, bắt đầu trở nên hoang mang: "Không biết, bay đến đâu, hơi… sợ, nhưng sau đó, không sợ nữa…"
"Vì sao sau đó không sợ nữa?"
"Bởi vì… vì…" Ôn Nhiễm bỗng ngước lên nhìn anh, ngay lập tức rời mắt đi, trên má ửng đỏ: "Vì, em nghe thấy anh nói, em… đừng sợ."
"Nên em không sợ nữa, đúng không?"
Ôn Nhiễm gật đầu.
Tạ Vân Lễ nhoẻn miệng cười: "Em làm tốt lắm."
Ôn Nhiễm khó hiểu: "... Hả?"
"Ý anh là, em nghe thấy giọng anh, chứng tỏ em đang kiếm anh." Trong mắt anh thấp thoáng niềm vui: "Anh từng nói với em, nếu em gặp bất kỳ việc gì thì cứ tìm anh, thế nên, em làm tốt lắm."
Lúc ăn sáng, Ôn Nhiễm vẫn suy nghĩ về lời Tạ Vân Lễ nói, cô chợt cảm thấy quả thực mình đã làm đúng. Vì Tạ Vân Lễ mạnh mẽ hơn dì Chúc, dường như không cần phí nhiều công sức, anh vẫn có thể giúp cô giải quyết mấy phiền phức rất lớn trong lòng cô.
Thấy cô bỗng dừng tay, Tạ Vân Lễ gọi cô: "Nhiễm Nhiễm, đang nghĩ gì thế?"
"Hửm?" Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, đứt quãng nói: "Đang nghĩ về anh…"
Tạ Vân Lễ ngẩn ra.
Dĩ nhiên cô sẽ không nói dối, cô luôn thành thật về những gì đang diễn ra trong đầu mình.
Tạ Vân Lễ siết chặt bàn tay cầm thìa.
Cô nào hay, một câu thật lòng mà cô thốt ra dễ như trở bàn tay này đã ảnh hưởng đến anh tới nhường nào.
Thấy tốc độ ăn của Tạ Vân Lễ trở nên chậm lại, Ôn Nhiễm cũng điều chỉnh theo anh. Nhưng cô vẫn ăn xong trước anh, Tạ Vân Lễ bèn buông chén đũa xuống, nói với cô: "Em không cần đứng dậy đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!