Kể từ lúc nhận được thiết bị chiếu hình bầu trời sao, tối nào Ôn Nhiễm cũng sẽ mở lên, rồi chìm vào giấc ngủ trong tiếng nhạc chậm rãi du dương và vòm trời bạt ngàn ánh sao khắp phòng.
Thật ra sau khi hai người kết hôn, vào sinh nhật cô, Tạ Vân Lễ sẽ cho người tặng hoa và bánh kem, ngày lễ dịp Tết cũng sẽ gửi quà đến.
Nhưng món quà này là đặc biệt nhất, mỗi khi mở lên, cô luôn cảm nhận được niềm vui ngạc nhiên như lần đầu tiên nhìn thấy.
Theo sau đó là cảm giác kiên định giúp cô lập tức bình tĩnh lại.
Tựa như cô đang ở một mình trên tinh cầu nhỏ bé kín đáo yên ắng, từng vì sao lấp lánh sẽ bầu bạn với cô. Còn vầng trăng khuyết ấy giống một người bạn mới, vừa tĩnh lặng vừa ấm áp treo trên trần nhà, khiến cô hạnh phúc quá đỗi.
Thế nên mỗi lần trước khi ngủ, cô sẽ luôn khẽ gửi lời đến vầng trăng sáng: "Cảm ơn anh, Tạ Vân Lễ."
Vào thứ Bảy, Ôn Nhiễm rời giường đúng giờ, cô xuống lầu nghiêm chỉnh ngồi trước bàn ăn, hỏi dì Chúc: "Hôm nay, phải ăn sáng, chung sao? Với… Tạ Vân Lễ ạ?"
"Trưa cậu Tạ mới đến, buổi sáng cậu ấy phải xử lý ít việc."
Ôn Nhiễm ồ một tiếng, gật đầu, dáng ngồi không còn căng thẳng như vừa rồi.
Dì Chúc bưng bữa sáng lên, cười tủm tỉm: "Cháu mong cậu ấy đến lắm, đúng không?"
"Dạ… không biết ạ."
Ôn Nhiễm sẽ không nói dối.
Nhưng nếu gặp phải vấn đề mà cô không biết trả lời, sau khi băn khoăn đủ điều, cô cũng sẽ thành thật nói mình không biết.
Vì nghĩ về việc Tạ Vân Lễ sẽ đến, cô cứ hồi hộp không thôi.
Đương nhiên dì Chúc hiểu cảm nhận của cô, dì hỏi Ôn Nhiễm: "Giữa việc gặp cậu Tạ và thấy những người khác, cảm giác không giống nhau đúng không?"
Ôn Nhiễm suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Không giống nhau ạ."
Dì Chúc tiếp tục: "Thấy người khác sẽ hồi hộp, sẽ muốn cách xa, nhưng gặp cậu Tạ thì sẽ không sợ, đúng không?"
Ôn Nhiễm gật đầu: "Không… sợ nhiều ạ."
Vậy chứng tỏ trước kia cô vẫn có phần sợ hãi, nhưng gần đây thì hết rồi.
"Nói cách khác, cậu Tạ vẫn rất đặc biệt với cháu." Dì Chúc xoa đầu cô, mỉm cười: "Dù sao cậu ấy cũng là người thân của cháu mà."
Đối với các gia đình khác, vợ chồng là mối quan hệ quan trọng nhất trong nhà. Nhưng theo Ôn Nhiễm, so với vai trò vợ chồng thì vai trò "người thân" có thể giúp cô hiểu rõ hơn, Tạ Vân Lễ tượng trưng cho điều gì trong lòng cô.
Ngay cả người bình thường, mấy vấn đề như tình yêu cũng không dễ tìm hiểu và giữ vững, chứ đừng nói tới Ôn Nhiễm vốn mắc chướng ngại tình cảm bẩm sinh, có thể khiến cô chấp nhận một người lạ trở thành người thân đã là rất khó rồi. Do đó, nhằm giúp cô làm quen với việc Tạ Vân Lễ dùng tư cách "người thân" để ở bên cô trước cũng là một cách tốt.
Ăn sáng xong, trông Ôn Nhiễm khá khác thường, cô không vẽ tranh. Dì Chúc vừa nhìn đã biết cô không tĩnh tâm nổi, cứ ngồi ngẩn người nhìn bộ mô hình.
Một lát sau, dì Chúc đến ngó cô lần nữa, phát hiện cô đang cẩn thận tháo mô hình ra. Lần này khi tháo ra cô càng để ý hơn, vô cùng tập trung, cứ như đang đối xử với bức tranh mình vừa vẽ xong. Dì Chúc quan sát hồi lâu, thấy cô chuyên tâm như vậy thì cũng không dám làm phiền cô.
Dì đã chăm sóc Ôn Nhiễm ngần ấy năm, nhưng đến tận bây giờ, dì vẫn chưa tường tận hết nhiều hành vi của Ôn Nhiễm, như người nhà của bệnh nhân tự kỷ sẽ thi thoảng khổ sở vì không thể kiểm soát được hành vi rập khuôn của con mình. Nhưng dần dà về sau, dì cũng biết rõ, đối với người bình thường, có lẽ các hành vi này là bệnh lý, khó lòng hiểu nổi. Nhưng đối với bản thân trẻ tự kỷ, đây lại là điều hợp lý, khiến các bé thấy dễ chịu.
Vì thế, dù vô số hành vi rập khuôn của họ buộc phải can thiệp, nhưng không phải hành vi kỳ quái nào cũng cần can thiệp ngăn chặn, họ cần lòng thấu hiểu của người thân hơn.
Ôn Nhiễm đã là một đứa bé đỡ lo rồi, thuở nhỏ cô cũng giống bao trẻ tự kỷ khác, dễ khóc ré lên, không thể tập trung được, không thể đến trường bình thường học tập. Nhưng cô cũng rất dễ dỗ dành, chỉ cần mẹ và dì Chúc ở bên cạnh, cô có thể nhanh chóng bình tâm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Theo tuổi tác dần tăng lên, cộng thêm quá trình can thiệp trị liệu không ngừng, nhiều hành vi của cô đã gần như ổn định, cô cũng bắt đầu nghe lời hơn.
Dì Chúc nhớ về giai đoạn mẹ Ôn Nhiễm vừa mất, hai năm ấy là lúc khó khăn nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!