Chương 18: (Vô Đề)

Tạ Vân Lễ nói: "Có về vài lần, không thường xuyên mấy."

Quả thực không thường xuyên mấy, nhưng lần nào anh tới, thời gian tiếp xúc của cả hai cũng nhiều hơn trước kia chút đỉnh.

Vì Ôn Nhiễm không trốn tránh anh như trước nữa.

Thời điểm mới kết hôn, để khiến cô hiểu rõ cô được tự do, anh từng có một khoảng thời gian dài không tới quấy rầy cô. Dù về biệt thự, anh cũng chỉ ngồi dưới lầu một lát, nhiều lần chưa gặp mặt thì đã đi.

Trong mắt anh, Ôn Nhiễm hệt như một bông hoa yếu ớt được bảo vệ, nuôi dưỡng trong nhà kín, hoặc tựa một động vật nhỏ nhạy cảm. Cô vượt qua khỏi phạm trù của người bình thường, luôn khiến người ta không biết nên đối xử với cô thế nào.

Nhưng qua mấy lần gặp mặt gần đây, Ôn Nhiễm hiếm khi làm người ta cảm nhận được cô đã giống một cô gái bình thường phần nào.

"Vậy cô ấy đồng ý ra khỏi nhà chưa?" Lương Trạch Kỳ hỏi.

Tạ Vân Lễ không trả lời.

Anh nhớ tới video kia.

Đến tận bây giờ, anh vẫn không biết lần ra ngoài đó cô đã ở nơi đấy bao lâu, có thích ứng với môi trường bên ngoài không.

Có lẽ vì mệt rồi, chó con nằm sấp trên người Lương Trạch Kỳ thở khò khè. Lương Trạch Kỳ thấy bé dễ thương quá đỗi, về công ty rồi cứ ôm mãi, ai muốn sờ cũng không cho, kết quả lơ là một chốc đã bị bé tiểu đầy người. May sao anh ấy kịp thời đặt bé xuống đất, chỉ có áo khoác gặp nạn, quần không sao, nếu không thì hiểu lầm sẽ lớn lắm.

Bạch Lâm buồn cười: "Cho anh không để bé xuống này, ban nãy người ta đã vùng vẫy muốn tiểu rồi. Đáng đời anh, nói tới nói lui, kiểu trai nhà giàu trác táng ngày ngày không về nhà như anh mà còn muốn nuôi chó à? Anh có thời gian dắt chó đi dạo không?"

Lương Trạch Kỳ nói: "Không có thời gian thì dành ra thời gian, đàn ông mà, một khi đã sinh lòng thương mến thì ắt sẽ cố gắng kiềm chế."

Như có điều suy nghĩ, Bạch Lâm thoáng nhìn văn phòng của Tạ Vân Lễ.

Thấy thái độ của cô ta không đúng, Lương Trạch Kỳ nói: "Đừng trách người bạn lâu năm tôi đây không cảnh cáo cô, Tạ Vân Lễ quan tâm vợ cậu ấy lắm. Chưa dừng ở đó, người cố chấp như cậu ấy thì thích là thích, không thích là không thích, không dễ thay lòng đổi dạ đâu."

Bạch Lâm hừ một tiếng: "Tôi vẫn chưa mặt dày mày dạn đến thế, tôi chỉ tò mò rốt cuộc vợ anh ấy là người thế nào thôi."

Lương Trạch Kỳ thầm nghĩ: Không chỉ mình cô hiếu kỳ mà tôi cũng hiếu kỳ đây này. Tạ Vân Lễ kết hôn hơn hai năm rồi, anh ấy còn chưa biết mặt mũi vợ anh ra sao, chỉ biết tình hình của cô đặc biệt, không thể hòa nhập với xã hội bên ngoài.

Bạch Lâm hỏi: "Đã thế họ còn sống ly thân, tình cảm có thể tốt đến mức nào chứ?"

Lương Trạch Kỳ vỗ vỗ vai cô ta: "Tôi ấy, vẫn phải nhắc nhở cô một câu. Trong công ty này, chuyện gì cũng có thể nói được, chỉ mỗi việc về sếp các cô thì đừng đưa miệng đi quá xa."

Bạch Lâm khinh thường tặc lưỡi, nhưng cũng không nói gì.

Trong văn phòng.

Tạ Vân Lễ tìm kiếm tài liệu trên mạng, đối với người bệnh tự kỷ, nuôi chó vẫn cần sự trợ giúp nhất định, nhất là ở thời thiếu nhi. Nuôi thú cưng có thể nâng cao kỹ năng xã hội của họ lên hẳn, đương nhiên tốt nhất vẫn nên nuôi một chú chó trị liệu tinh thần đã được thuần dưỡng chuyên nghiệp.

Tạ Vân Lễ lấy điện thoại ra, định gọi cho dì Chúc.

Bố Ôn Nhiễm đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với họ, trên đời này người hiểu rõ Ôn Nhiễm nhất vẫn là dì Chúc luôn chăm sóc cô.

Nhưng còn chưa bấm gọi, anh đột nhiên thấy một tin nhắn xuất hiện.

Tên người nhắn là dì Chúc, nhưng nội dung lại không phải.

- Tạ Vân Lễ, hôm nay anh ăn cơm chưa? Lúc làm việc, có đói không?

- Em là Ôn Nhiễm đang dùng điện thoại của dì Chúc.

Tạ Vân Lễ sững sờ, rồi nhìn tin nhắn thêm mấy lần.

Ôn Nhiễm đang sử dụng điện thoại của dì Chúc nói chuyện với anh kìa, hơn nữa chắc chắn đây là ý của cô, vì dì Chúc tuyệt đối không dùng giọng điệu của Ôn Nhiễm để đùa cợt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!