Dì Chúc ôm cô trấn an hồi lâu, vốn dĩ dì đang do dự hay mình không đến bệnh viện nữa, nhưng sau khi Ôn Nhiễm hít thở sâu mấy hơi, cô đã nói: "Dì Chúc cứ tới bệnh viện ạ. Cháu không sao đâu, cháu sẽ ngoan ngoãn ở nhà. Dì nhanh đi, bệnh viện ạ, đừng trì hoãn việc khám bệnh… đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Vậy Nhiễm Nhiễm về phòng nghỉ ngơi một lát nhé?"
Ôn Nhiễm vô cùng nghe lời lên lầu. Dì Chúc đắn đo, định gọi cho Tạ Vân Lễ thì anh đã gọi điện đến.
Anh bảo đang trên đường về.
Dì Chúc gửi cho Tạ Vân Lễ một văn bản dài đã được soạn sẵn, mở đầu như sau: Những việc nhất định phải chú ý khi ở cạnh Ôn Nhiễm.
1. Nhiễm Nhiễm được can thiệp trị liệu khá sớm, ngoan ngoãn hơn trẻ tự kỷ bình thường, cũng thông minh hơn. Đừng xem con bé là đứa trẻ, con bé đã trưởng thành rồi, nhiều việc có thể tự mình làm.
2. Giờ giấc sinh hoạt của Nhiễm Nhiễm đã được sắp xếp đúng trật tự, ví dụ như sẽ ăn cơm vào thời gian cố định, tám rưỡi ăn sáng, một rưỡi ăn trưa, bảy rưỡi ăn tối… Bình thường con bé chỉ ăn món mình thích, không thể chấp nhận đồ ăn bên ngoài.
3. Con bé có thể tự vẽ tranh, đọc sách, xem TV, trò chuyện với hình của mẹ, cũng có thể ngồi ngẩn người. Trong khoảng thời gian ấy, bất kể người khác làm gì, con bé cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
4. Ôn Nhiễm sợ tạp âm ồn ào, nếu đột nhiên vang lên tiếng động, hãy che tai con bé, hoặc đeo nút tai cho con bé. Hết sức hạn chế khiến con bé trở nên nóng nảy, vì con bé rất khó kiểm soát tâm trạng của mình, xin hãy kiên nhẫn một chút.
5. Nếu Ôn Nhiễm bỗng cảm thấy bất an, vậy bất kể con bé làm hành động lo lắng sốt ruột gì, cũng có nghĩa con bé đang cầu cứu. Tuyệt đối đừng coi nhẹ cách cầu cứu này, phải dốc sức ở cạnh con bé vỗ về con bé, để con bé biết mình vẫn an toàn.
…
9. Đừng miễn cưỡng tiến hành tiếp xúc cơ thể với Nhiễm Nhiễm, cũng xin đừng ép buộc con bé phải đối mặt với cậu hoặc giao tiếp bằng cách khác. Trong chuyện này, con bé cần rất nhiều thời gian kiên nhẫn để hướng dẫn.
10. Hành vi rập khuôn, ngôn ngữ lặp lại mà người bệnh tự kỷ nào cũng mắc phải, con bé đã cải thiện hơn hẳn. Nhưng nếu chúng đột nhiên xuất hiện, vậy chắc chắn những hành vi này sẽ khiến con bé dễ chịu. Trong mắt con bé, đó không phải hành vi bệnh lý, làm ơn đừng phủ định rồi ngăn cản. Chuyên gia trị liệu từng nói, đấy là một cách tiếp cận khoa học hơn để hiểu ý nghĩa và giá trị đằng sau các hành vi của con bé, dạy cho con bé chiến lược tương ứng, giúp con bé tự điều chỉnh tốt hơn.
Mặc dù không biết Tạ Vân Lễ có nhẫn nại đọc hết không, thậm chí có thể dốc sức làm những việc này không, nhưng dì Chúc vẫn thở phào nhẹ nhõm, tựa như đã hoàn thành xong một nhiệm vụ quan trọng.
…
Lúc Tạ Vân Lễ đến, dì Chúc đã đi rồi.
Trước khi rời biệt thự, dì Chúc đã chuẩn bị cơm trưa cho họ, bao gồm phần của Tạ Vân Lễ. Một vài mục cần chú ý, dì cũng dụng tâm dán giấy ghi chú ở các nơi trong phòng bếp.
Sau bữa sáng, Ôn Nhiễm sẽ đọc sách một lát, ngây người một lát, sau đó vẽ tranh. Vẽ tầm hai tiếng rưỡi, cô sẽ xuống lầu đi dạo một lúc, rồi ăn bánh ngọt và trái cây, xem TV.
Tạ Vân Lễ xem đồng hồ, bây giờ cô cũng sắp kết thúc giờ vẽ tranh rồi. Tạ Vân Lễ ngẩng đầu nhìn trên lầu, quả nhiên cửa phòng đang đóng.
Tuy căn biệt thự này thuộc về anh, nhưng cách trang trí bên trong đều dựa theo ngôi nhà trước kia của Ôn Nhiễm. Nhất là phòng ngủ được sắp xếp tương tự, còn sô pha trong phòng khách cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới đặt làm được kiểu dáng giống hệt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Lúc cô vừa vào ở, dì Chúc từng đề nghị anh hãy đợi cô thích nghi rồi hẵng đến. Dù bề ngoài giống nhau cỡ nào, Ôn Nhiễm vẫn phải cần một khoảng thời gian mới có thể làm quen được. Thế nên, khi Ôn Nhiễm và dì Chúc chuyển vào, anh đã không tới suốt hai tháng.
Về sau, mỗi lần đến anh cũng không ở quá một tiếng, anh chỉ ngồi một lát, nói chuyện với dì Chúc một hồi rồi đi.
Dì Chúc là một người bảo mẫu tận tâm cực kỳ, mỗi khi Tạ Vân Lễ ghé, dì sẽ luôn trình bày kỹ càng với anh về tình hình của Ôn Nhiễm. Hơn nữa, chỉ cần là người có mắt thì sẽ nhận ra, dì Chúc yêu thương và chăm sóc Ôn Nhiễm như con gái ruột. Đối với Ôn Nhiễm, dì tuyệt đối không chỉ đơn giản là một người bảo mẫu, Ôn Nhiễm vô cùng dựa dẫm vào dì, đương nhiên tình cảm này được hình thành từ quãng thời gian dài bầu bạn và trông nom.
Dì Chúc ít khi xa Ôn Nhiễm, bây giờ dì vắng nhà, căn biệt thự càng trở nên yên tĩnh hơn. Ở trên lầu, Ôn Nhiễm giống hệt con vật nhỏ thu mình trong phòng, không hề phát ra âm thanh nào.
Lần trước anh tới đây, Ôn Nhiễm ở dưới tầng hầm. Tầng hầm của biệt thự vốn dĩ nên cải tạo thành hầm rượu, hoặc nơi chơi bida, thế nên nó cũng không nhỏ, sau này để trống không dùng đến, cô ở đó làm gì?
Tạ Vân Lễ tới cửa phòng tầng hầm, cửa không khóa, đẩy nhẹ là mở ra.
Bên trong đen kịt, không thấy gì cả, anh đưa tay sờ công tắc, cạch một tiếng mở lên.
Tất cả mọi thứ trong phòng hiện ra trước mắt anh, khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Tạ Vân Lễ cứ đứng đó, gần như không thể tin nổi, sau hồi lâu anh mới bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!