Để chúc mừng Chu Hạ tốt nghiệp cấp ba suôn sẻ, cậu tôi mạnh tay tài trợ cho hai đứa một chuyến du lịch bảy ngày.
Tròn tám ngàn tệ, cậu bảo hai đứa tiêu hết mới được về nhà, nhất định phải ở bên ngoài đến khi tiền trong túi sạch sành sanh.
Tôi với Chu Hạ vốn chẳng phải kiểu thích tiêu tiền, hai đứa ngồi dán mặt vào máy tính bấm bấm tính toán, phát hiện với tám ngàn mà chia đều cho bảy ngày thì mỗi ngày dư sức tiêu hơn một ngàn, muốn làm gì cũng đủ.
Thế là Chu Hạ đặt vé máy bay liền tay, chiều hôm đó hai đứa bay đến thành phố Lý Xuyên.
Vừa ra khỏi sân bay tôi đã choáng. Hai đứa cứ thế mà xông thẳng đến, chẳng hề chuẩn bị gì, thậm chí còn chưa đặt phòng khách sạn.
Điều tệ hơn là khi mở app đặt phòng thì tất cả khách sạn gần đó đều báo cháy phòng.
Bất đắc dĩ, Chu Hạ phải đặt tạm một khách sạn khá xa trung tâm thành phố, giá không rẻ mà địa điểm cũng vắng vẻ.
Hai đứa lặn lội gần hai tiếng đồng hồ mới đến được nơi.
Vừa xuống xe tôi đã hối hận.
Trước không nhà, sau không quán, xung quanh chẳng có lấy một tòa nhà lớn, chỉ duy nhất khách sạn này sáng đèn.
Cảnh tượng này khiến tôi liên tưởng đến mấy câu chuyện ma lúc nửa đêm, người rùng mình ớn lạnh.
"Tô Dự An, chị sợ rồi à?" Chu Hạ đứng bên trêu.
Tôi lườm nó một cái rõ dài rồi sải bước đi thẳng đến cửa khách sạn.
"Từ điển của Tô Dự An này không có từ 'sợ'!"
Lúc đăng ký, nhân viên lễ tân cầm hai cái chứng minh thư nhìn đi nhìn lại, sau đó lưu luyến trả lại.
Không thèm để ý ánh mắt đầy ẩn ý của lễ tân, tôi nhận lấy thẻ phòng, xách túi đi thẳng, Chu Hạ lạch cạch kéo vali theo sau.
Quẹt thẻ vào phòng, bật đèn lên, tôi đổ người xuống ghế sofa, chỉ tay về phía phòng ngủ bên trong:
"Tối nay mày ngủ phòng nhỏ nhé, chút nhớ đặt khách sạn cho mấy hôm tới luôn. Chỗ này vắng quá, mai chị không tới nữa đâu."
Chu Hạ gật đầu, để vali tôi lại phòng khách rồi xách đồ của mình vào phòng ngủ nhỏ.
Tôi nằm một lát thì đi tắm nước nóng, sau đó tắt đèn, leo lên giường ngủ.
Đang ngủ ngon thì nửa đêm cảnh sát đạp cửa xông vào.
Tôi ngủ rất say, dù ở chỗ lạ cũng chẳng ảnh hưởng mấy, mãi đến khi đèn bật sáng mới lờ mờ tỉnh lại.
Thấy mấy người đứng ở cửa, tôi đờ ra mất một lúc, lắp ba lắp bắp hỏi:
"X
-xâm nhập tư gia à?"
Người đàn ông đi đầu sửa lời:
"Sai rồi, là thi hành công vụ."
Quất Tử
Có thể do mới tỉnh nên tôi vẫn ngơ ngác, vô thức phản bác:
"Các anh cảnh sát, tôi là thanh niên ưu tú, ba đời nhà nông, vừa mới tốt nghiệp đại học, quyết tâm xây dựng đất nước tươi đẹp, yêu nước yêu nghề, trung thực hòa nhã. Tôi thì phạm tội gì được chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!