Chương 12: (Vô Đề)

Tôi vô cùng kinh ngạc.

"Gì chứ?"

Bạch Trạm quay đầu nhìn tôi, giữa dòng người tấp nập, đôi mắt anh ta càng sáng.

"Tôi nói…"

"Nếu như cạnh tranh công bằng, tôi cũng muốn một ngày hẹn hò, không quá đáng chứ?"

Thật ra vốn tôi nên từ chối, nhưng mà nhớ đến cảm giác rung động đêm nay trên sàn nhảy, tôi chần chừ.

Lời từ chối vẫn không thể nào thốt ra khỏi miệng, nhìn nhau một lát, tôi gật đầu: "Được.

"

Khoảnh khắc rung động thật sự quá đáng sợ, nên là đã qua mấy tiếng rồi, lúc này nhớ lại, trong lòng vẫn còn rung động.

Tôi cũng muốn biết, rốt cuộc tôi có rung động với Bạch Trạm hay không.

Thấy tôi trả lời, Bạch Trạm ngoắc ngoắc tay: "Đi thôi, đưa em về trường.

"

Tôi ngẩn ra: "Đi về?"

Bạch Trạm hỏi lại: "Không thích?"

Nói xong, anh ta giả vờ ấm ức nghiêng đầu nhìn tôi: "Những cô gái đó đều mong được đi dạo với tôi.

"

Những lời này bất ngờ kí. ch thích vào dây thần kinh nào đó của tôi, níu chặt áo khoác, tôi cau mày nói: "Bạch Trạm, tôi đâu phải là em gái mê đắm anh.

"

Có lẽ là thấy giọng điệu tôi không ổn, Bạch Trạm cũng không đùa nữa, anh ta cười nhún vai: "Tôi biết, nhưng mà…"

Anh ta bỗng một câu chuyển đề tài, lẳng lặng nhìn tôi:

"Nhưng mà, tôi là chàng trai mê đắm em.

"

Ngẩn ra hai giây, lúc lấy lại tinh thần, Bạch Trạm đã bắt một chiếc taxi, cũng mở cửa xe cho tôi: "Mau lên xe.

"

Tôi vội vàng bước nhanh về phía trước, cúi người lên xe, lúc đang định chừa chỗ cho anh ta, Bạch Trạm lại cười cười: "Tôi ngồi đằng trước.

"

Nói xong, anh ta đóng cửa xe, một mình đi đến bên cạnh ghế lái.

Báo địa chỉ trường học, tôi lẳng lặng nhìn Bạch Trạm đang ngồi trước để lộ ra góc áo, người đó… dù sao cũng lịch lãm đó chứ.

Quán bar cách trường học cũng không xa lắm, chưa đến hai mươi phút đi xe.

Lúc xuống xe, Bạch Trạm chủ động thanh toán tiền xe, cũng đi trước xuống xe mở cửa xe cho tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!