Chương 10: (Vô Đề)

Suýt thì tôi chết vì sặc nước bọt.

Ôn Kỳ bị cái gì thế này? Kiểu gì cũng không làm theo kịch bản thường ngày?

Tôi nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, bất chợt lại thấy Ôn Kỳ của giây phút này hơi xa lạ.

Tôi do dự mãi, khẽ nói:

"Anh Ôn Kỳ, thật ra… em thấy, chúng ta làm bạn cũng rất tốt! Ít nhất là bạn bè thì đời này sẽ không chia tay, đúng không?"

Tôi cảm thấy mình đã lựa lời êm tai mà nói rồi, nhưng Ôn Kỳ chẳng hề dao động.

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt tối tăm: "Trước kia anh cũng nghĩ vậy nên vẫn luôn chờ, chờ em lớn lên, chờ cô bé của anh bằng lòng đi tới cạnh anh."

Anh ta khựng lại một chút, ánh sáng trong mắt lại nhạt đi mấy phần: "Nhưng cô bé lớn rồi, nếu anh không chủ động nữa, có thể cô bé sẽ rời khỏi anh mãi mãi."

Tôi không biết nên đáp lời thế nào.

Nhưng Ôn Kỳ luôn suy nghĩ thấu đáo rõ ràng hơn tôi nhiều, anh ta bắt đầu dịu dàng hỏi tôi, tư tưởng sáng tỏ:

"Tang Vãn, em nói thật cho anh hay, em có từng… rung động với anh không?"

Anh ta hỏi thẳng nên tôi cũng không lá mặt lá trái, bèn gật đầu thẳng thắn thừa nhận.

Bất kể vào lúc nào, tôi cũng phải công nhận rằng Ôn Kỳ là một chàng trai rất xuất sắc, cực kỳ xuất sắc.

Xuất sắc tới nỗi người từng quen biết lâu với anh ta, có vẻ ít nhiều gì cũng sẽ dễ rung động với anh ta.

Tất nhiên là tôi cũng thuế.

Hình như câu trả lời này nằm trong dự đoán của Ôn Kỳ, anh ta tạm dừng một chốc rồi hỏi tiếp: "Vậy em có từng thích anh không?"

Tôi chần chừ.

Cuối cùng tôi vẫn nói thật: "Em không biết."

Thật sự không biết.

"Vậy còn Bạch Trạm thì sao?"

Anh ta dẫn dắt từng bước, nhẹ nhàng hỏi tôi từng câu một.

Tôi im lặng.

Với… Bạch Trạm – chàng trai mà tôi vừa quen biết à?

Tôi nghĩ chắc cũng không có gì, tôi gặp rất nhiều chàng trai rồi, có không ít người khiến người ta trầm trồ tán thưởng, nhưng tỷ lệ khiến tôi vừa gặp đã yêu không nhiều.

Tôi vô thức nhớ lại cảnh tượng mình gặp Bạch Trạm vào ban ngày, khi hoàn hồn lại, tôi phát hiện Ôn Kỳ đang im lặng nhìn tôi.

Bấy giờ tôi mới nhận ra hình như mình đã thất thần.

"Xin lỗi em…"

Ôn Kỳ cười lắc đầu: "Đi nào, bên ngoài lạnh."

Nói xong, anh ta giơ tay xoa đầu tôi như trước đây: "Đi vào uống rượu, anh đi với em."

Tôi gật đầu, chầm chậm cất bước đi theo sau lưng Ôn Kỳ, cùng vào quán bar.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!