Chương 7: (Vô Đề)

Chờ đến khi trong phó bản chỉ còn chủ tớ hai người Vân Lan, quanh thân Vân Lan toả ra áp suất thấp: "Anh đã thức tỉnh dị năng từ sớm?"

Ellen cúi đầu xuống, không phủ nhận.

Vân Lan mím môi, lại hỏi: "Thức tỉnh từ lúc nào?"

Ellen: "... Tháng 6 năm đầu tiên của thế kỷ mới."

Nếu cô nhớ không lầm thì bây giờ đã là tháng 9 năm thứ 2 thế kỷ mới?

Nói cách khác, anh đã thức tỉnh hơn một năm rồi, cũng đã giấu diếm hơn một năm rồi?

Vân Lan nghĩ thầm, trở lại quá khứ thật sự rất có ý tứ! Có một số việc nếu không một lần nữa trải qua một lần thì cô sẽ không biết mình vẫn luôn bị giấu diếm chẳng hay biết gì.

"Cho tôi một lời giải thích hợp lý."

Nghĩ đến Ellen có việc giấu diếm cô, Vân Lan lại giận không chỗ phát tiết.

"Anna sau khi thức tỉnh dị năng hôm sau liền bị điều động rời khỏi chủ nhân ban đầu. Anh… Anh muốn duy trì nguyên trạng, không muốn giống cô ấy." Ellen nhỏ giọng nói.

Vân Lan choáng váng.

Anna cũng là một cô nhi được nhà họ Vân thu dưỡng, từ trước đến giờ luôn đi theo bên cạnh em họ. 

Thế nhưng có một ngày nọ, chị ấy thức tỉnh dị năng, kết quả, chị ấy bị ông nội phái đi đảm nhận một chức vụ "thích hợp" hơn.

Cho dù em họ và Anna có không muốn tách ra thì chỉ cần ông nội ra lệnh một tiếng hai người cũng không thể không nghe lời.

Trên thực tế, coi như là cô, gặp phải chuyện như vậy cũng không có cách nào phản kháng được. Ở nhà họ Vân, ông nội là người nói một không hai, nắm tuyệt đối quyền lên tiếng.

Mặt khác, bọn họ từ nhỏ đã bị dạy bảo phải nghe lời, căn bản không có ý thức chống lại.

Vân Lan bỗng nhiên không cảm thấy tức giận nữa.

Ellen không phản bội cô, nhiều nhất cũng chỉ cẩn trọng hơn một chút mà thôi.

Nếu như chỉ có che giấu mới có thể ở lại bên cạnh cô... Cô cảm thấy, nói dối rất tốt.

"Sau đó là vì không tìm được cơ hội để nói ra." Ellen vô cùng đáng thương xin tha: "Anh tuyệt đối không làm điều gì tổn thương đến em. Em… có thể tha thứ cho anh lần này không?"

Vân Lan: "Anh nói tha thứ cái gì chứ?"

Ellen căng thẳng vô cùng, hoảng sợ không thể giải thích được.

Một giây sau lại nghe thấy cô nói tiếp: "Anh vốn không làm sai."

"Cô chủ!"

Chuyện đã nói ra, lại không bị phạt, Ellen cực kỳ vui vẻ. 

Vân Lan: "Ngày đó, trước khi rời khỏi nhà chính, anh đã nói gì với ông nội?"

Ellen nở nụ cười rạng rỡ: "Không có gì hết. Anh chỉ nói ra thân phận thợ săn cấp S của mình, sau đó biểu lộ quyết tâm muốn đi theo em mà thôi."

Vân Lan: " ...."

Không đồng ý sẽ thuyết phục và nói rõ quyết tâm bằng cách vật lý à?

"Ông nội không giữ anh lại à?" Vân Lan tò mò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!