Chương 35: ai cũng biết

Edit: Nukaly

Vừa bước vào công hội Vĩnh Hằng, lập tức có thợ săn hệ trị liệu cấp B tiến lên giúp Đinh Vũ trị liệu.

"Trên người em không bị thương gì đâu, chỉ bị hạn chế hành động và ngày ngày buộc phải làm việc liên tục thôi." Anh nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Vân Lan móc mấy cuộn giấy, bùa gọi sét và nước thuốc đông lạnh ra: "Nếu không thì em sao chép một ít đồ này ra để phòng thân trước đi?"

Đinh Vũ nhìn chằm chằm vào túi xách của Vân Lan một chút : "Hay để em xem xem có sao chép được túi xách này luôn không nhé?"

Cái này ch có thể sao chép luôn á? Vân Lan hơi kinh ngạc, thuận tay dọn dẹp mấy đồ linh tinh bên trong một chút rồi đưa túi xách cho cậu chàng.

"Sao chép."

Vừa dứt lời, tay trái Đinh Vũ cầm túi xách của cô, tay phải đột nhiên xuất hiện một cái túi xách khác, sao chép thành công.

Vân Lan nhìn nhìn cái túi xách trước mặt, quan sát tỉ mỉ, phát hiện ra túi xách thật sự được sao chép hoàn mỹ, đến cả vết rách ở trên túi xách của mình cũng có luôn, phải gọi là giống nhau y như đúc.

"Em không chỉ có thể sao chép thuốc mà còn có thể sao chép trang bị nữa hở, em lợi hại quá."

"Không lợi hại không lợi hại." Đinh Vũ liên tục khoát tay, thành thật thẳng thắn: "Sao chép này cũng có hạn chế."

"Đầu tiên, nhất định phải có vật tham chiếu mới có thể sao chép được. Nếu như không có lọ thuốc màu đỏ như máu do chị tự tay chế tác thì em không thể nào sao chép được."

"Thứ hai là, vật tham chiếu không thể là sản phẩm sao chép. Em có thể sao chép được tất cả mọi thứ trong cuộc sống hiện thực, nhưng lại không thể nào sao chép lại sản phẩm sao chép của em."

"Còn có, thể chất của em cũng khá yêu, ma lực cũng có hạn. Vật phẩm càng cao cấp càng tiêu hao nhiều ma lực. Một khi ma lực tiêu hao cả người sẽ mê muội, có khi còn ngất luôn."

"Trước đó em có nói là phải trong một ngày sao chép mấy trăm bình nước thuốc màu xanh lam í, thật ra ma lực của em không nhiều tới thế đâu…"

Đinh Vũ càng nói âm thanh càng thấp, có chút ngượng ngùng.

Vân Lan nói cho cô ta biết: "Như thế cũng rất lợi hại."

Đinh Vũ rất vui mừng, khóe miệng không kìm lòng được nhếch lên.

Vân Lan: "Từ giờ em hãy đeo chiếc túi này bên người, bên trong cũng để vào nhiều đồ một chút, như vậy thì sẽ không bí bặt lại nữa."

Đinh Vũ trịnh trọng gật đầu, liên tục sử dụng dị năng, trong khoảnh khắc đã chất đầy túi xách.

"Em buồn ngủ quá." Cậu chàng ngáp một cái, muốn tìm một nơi nghỉ ngơi.

Vân Lan đưa người tới ký túc xá của nhân viên, mở ra lồng cường lực phòng hộ rồi mới hiệu cho cậu nhóc nằm xuống nghỉ ngơi.

Vừa nằm xuống một cái Đinh Vũ liền ngủ vô cùng say sưa, thật giống như vĩnh viễn không bao giờ thức nữa, cơn ác mộng đã cách cậu chàng một khoảng xa.

**

Sắp tới hoàng hôn, Ellen cuối cùng cũng trở lại công hội.

Vừa về đã không nói hai lời chui vào nhà bếp: "Cô chủ, em đã đói bụng chưa? Bây giờ anh đi nấy bữa tối nhé."

Vân Lan đi vào trong bếp, tìm chỗ ngồi xuống, câu được câu không nói chuyện phiếm: "Sao anh lại xuất hiện trong viện nghiên cứu?"

Động tác của Ellen hơi ngừng lại, sau đó anh thản nhiên đáp lại: "Trong lúc vô tình anh phát hiện Đoạn Cửu Thắng có hành vi quỷ dị, cảm thấy hẳn có liên quan tới công hội Thần Quyến, vì thế anh mới đi theo anh ta, lại không ngờ lúc ở ngoài nhìn thấy em. Đúng rồi, sao em lại tự đưa mình vào nguy hiểm như vậy?"

Vân Lan: "Bởi vì giấc mơ báo trước tương lai đó."

Ellen: "Lẽ nào em đã sớm biết công hội Thần Quyến đang giam cầm thợ săn hệ phụ trợ rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!